Ma Tôn Biến Hình Ký

Chương 5



Mấy ngày tiếp theo, hắn cũng không nhắc đến chuyện này nữa, chỉ là ánh mắt nhìn ta luôn tràn đầy u oán, còn cố ý không nói chuyện với ta.

Xin lỗi, Cố Đông Phương.

Bao nhiêu ruộng còn đợi ngươi trồng, bao nhiêu tiền còn đợi ngươi kiếm, sao ngươi có thể phân tâm nghĩ chuyện khác?

Nhân lúc hắn và ta chiến tranh lạnh, ta vừa hay làm chút việc riêng.

Gần đây rất nhiều tu tiên giả nghe được phong thanh, lũ lượt kéo đến cái thôn nhỏ của bọn ta, đều nhắm vào Cố Đông Phương mà đến, chuyện này khiến ta rất bất an.

Cứ như vậy, nói không chừng ngày nào đó hắn sẽ khôi phục trí nhớ.

Ta phải tự tìm cho mình một đường lui.

Nghĩ đến đây, ta lấy túi tiền ra, đổ tiền bạc ra đếm, còn đúng bốn mươi ba lượng.

Ta định dùng số tiền này đi lên trấn mua một căn tiểu viện.

Bỗng cảm thấy mình giống như một nhà tư bản vô cùng xấu xa, bóc lột Cố Đông Phương mua nhà cho mình.

Sumimasen Đông Phương- chan, watashi, muốn nâng cao chất lượng cuộc sống.

*sumimasen: xin lỗi, watashi: ta (tiếng nhật)

Ta lừa Cố Đông Phương như vậy, đợi hắn khôi phục trí nhớ, ta còn đường sống nữa sao?

Đến lúc đó, hắn thì có thể tiếp tục làm Ma Tôn của hắn, tiếp tục cẩm y ngọc thực, tiền hô hậu ủng, ta thì vẫn chỉ là một vai người qua đường Giáp trong tiểu thuyết.

Ta phải tự để lại cho mình nhiều đường lui hơn.

---

Ta chọn một căn tiểu viện ở ngõ Song Liễu trong trấn.

Căn viện ồn ào giữa tĩnh lặng, từ cửa sau đi ra là cả một con phố đồ ăn vặt, cửa trước đi ra lại là tiệm may, tiệm thuốc...

Ở đây, làm gì cũng tiện.

Ta trả hết tiền nhà, một tay nhận lấy khế nhà đất.

Bà chủ tiệm may vừa hay nhìn thấy cảnh này.

Bà ấy còn nhớ ta, trêu chọc:

"Đây không phải là Điền nương tử sao, tướng công nhà ngươi đâu?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ta lịch sự mỉm cười: "Hắn đang làm việc ngoài đồng chứ đâu!"

"Tướng công nhà ngươi thật là giỏi giang, mới có bao lâu mà đã cho ngươi ở căn viện lớn thế rồi!"

"Ha ha ha ha không có không có, hắn ấy à, chỉ là một khúc gỗ thôi."

Sau một hồi hàn huyên, ta cuối cùng nhìn căn tiểu viện một cái, vui vẻ khóa cửa rồi về nhà.

Hôm nay Cố Đông Phương kết thúc công việc sớm, dời một chiếc ghế nhỏ ngồi ở cửa nhà tranh, chống đầu không biết đang nghĩ gì.

Thấy ta về, hắn bất thường đứng dậy, nhìn ta chăm chú.

Ta nhét nhé khế nhà đất vào trong tay áo, cười đến nhiệt tình:

"Sao vậy?"

"Nàng về rồi, ta còn tưởng nàng không về nữa."

Cố Đông Phương với giọng điệu vững vàng, nói xong liền đi vào nhà.

Ta: "???"

Đây là ý gì, trong một câu nói chẳng chút cảm xúc, ta lại nghe ra chút oán khí.

Nói ra thì, đây vẫn là lần đầu tiên mấy ngày nay hắn chủ động mở miệng nói chuyện với ta.

Mỗi bước mỗi xa

Chủ động phá băng?

Đồng thời, rương thẩm hàng xóm cười với ta đến rung rẩy cả người, khoa trương chỉ chỉ vào Cố Đông Phương trong nhà.

Ý gì đây.

Cái tên ngốc này rốt cuộc đã nghe Trương thẩm nói những gì vậy.

Ta tiến vào nhà, chỉ thấy trên bàn bày đầy một bàn thức ăn, Cố Đông Phương đưa cho ta đôi đũa.

Lương tâm ta có chút đau, ta giấu hắn mua nhà, hắn lại đi nấu cơm cho ta.

Ta nhận lấy đũa, ngồi xuống nếm thử vài món.

Làm cũng được, chỉ riêng món khoai tây thái sợi xào chua ngọt, vừa chua vừa cay, cực kỳ bắt cơm.

Ta cười hỏi: "Sao chàng lại nghĩ ra làm những món này?"

Cố Đông Phương có chút gượng gạo muốn nói lại thôi, dời ghế đến gần ta, nói chuyện còn không dám nhìn ta:

"Trương thẩm nói, nam nhân như ta... có bệnh kín thì phải cố gắng lấy lòng thê tử, mới không bị...ghét bỏ."


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com