Ma Tôn Biến Hình Ký

Chương 2



Ta dẫn Cố Đông Phương ra ruộng, cầm tay chỉ việc dạy hắn xới đất.

Hắn học rất nhanh, thêm vào việc hắn là Ma Tôn, tố chất thân thể tốt, làm cũng rất nhanh.

Ta ngồi trên bờ ruộng cổ vũ hắn: "Phu quân chàng giỏi quá! Tuyệt vời! Cố lên chồng ơi!"

Cố Đông Phương cong môi liếc nhìn ta một cái, rồi lại cúi đầu chịu khó làm việc.

Khi mặt trời xuống núi, mười mẫu ruộng đã được hắn xới đất xong toàn bộ.

Ta nắm tay hắn về nhà, nhìn hắn mồ hôi đầy đầu, dùng tay áo lau trán cho hắn:

"Hôm nay xới đất xong rồi, ngày mai sẽ gieo mạ, phu quân ngày mai chàng vất vả thêm một ngày nữa, sau đó có thể nghỉ ngơi mấy ngày, đến lúc đó ta dẫn chàng đi lên trấn dạo!"

Cố Đông Phương gật đầu, không hề nghi ngờ một chút nào.

Thật nghe lời, cái gì cũng làm theo, chịu khó chịu khổ, nam nhân này đơn giản là hoàn mỹ.

Trên đường về nhà, phụ nhân trong thôn thấy Cố Đông Phương, từng người một đều như sói đói thấy thịt, trố mắt thẳng thừng đánh giá, đồng thời lại ném cho ta ánh mắt ghen tị.

Cứ ghen tị đi, đây là ta nhặt được trước.

---

Về đến nhà, ta nấu một nồi mì dương xuân, Cố Đông Phương ăn rất ngon, ta gắp trứng ốp la vào bát hắn.

Hắn cảm kích nhìn ta một cái, nhưng ta sẽ không nói cho hắn biết, dưới đáy bát của ta còn lén lút giấu hai quả trứng nữa.

Đến đêm, thì có chút bất tiện.

Cái giường nhỏ vốn đã không rộng rãi của ta, bây giờ còn phải chia cho hắn một nửa, rất chật.

Cố Đông Phương nằm trên giường có chút gượng gạo, muốn nói lại thôi.

Cho đến khi ta nói: "Mệt cả ngày rồi, ngủ nhanh thôi."

Hắn mới yên tĩnh ngủ thiếp đi.

Sáng hôm sau, ta bị Cố Đông Phương gọi dậy, mở mắt ra mới phát hiện cả người ta đều bám trên người hắn, một khuôn mặt tuấn tú bất đắc dĩ nhìn ta.

Ta buông hắn ra, hắn nhanh nhẹn rời giường, sau khi rửa mặt xong thì cầm cuốc ra cửa.

"Ê, không cần ta đi cùng chàng nữa sao?"

Mỗi bước mỗi xa

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Không cần, nàng ngủ đi."

Tuyệt vời, thật sự quá tuyệt vời.

Trời ơi, từ khi đến thế giới này, ta chưa từng ngủ nướng được một ngày nào.

Sau khi nhặt được Cố Đông Phương, cuộc sống của ta nghênh đón bước nhảy vọt về chất.

---

Sau khi gieo xong hạt giống rau dưa trên mười mẫu ruộng, Cố Đông Phương vốn có thể nghỉ ngơi hai ngày.

Ai ngờ hắn lại là người không chịu ngồi yên, mỗi lần mở hũ gạo trong nhà ra là thở dài liên tục:

"Trong nhà chỉ còn chút đồ ăn này thôi, trước kia ta lười đến vậy sao?"

Trước kia ta một mình trồng trọt, ta lại là người mắc chứng bệnh trì hoãn giai đoạn cuối, lượng dự trữ trong nhà ít đến đáng thương.

Ta nghĩ nghĩ rồi nói: "Hay là lên núi săn chút thứ hoang dã, mang ra trấn bán?"

Cố Đông Phương dù sao cũng là Ma Tôn, đánh vài con dã thú có gì khó.

Ta trực tiếp dẫn hắn đi tìm con lợn rừng từng húc ta ngã một cú đau điếng.

Con lợn rừng không có chút mắt nhìn nào cả, lao về phía Cố Đông Phương, trực tiếp bị một quyền đánh chết.

Con lợn rừng được Cố Đông Phương vác lên vai, trên đường xuống núi ra trấn bán lợn, người đi đường hoặc kinh ngạc hoặc khâm phục nhìn Cố Đông Phương.

Đến lò mổ thịt, dưới sự mặc cả của ta, đổi được năm mươi lượng bạc.

Bạc cầm trong tay nặng trĩu, từ khi ta xuyên vào quyển tiểu thuyết này, còn chưa từng sở hữu nhiều tiền như vậy.

Thật là nhờ phúc của Cố Đông Phương.

Cầm tiền do Cố Đông Phương kiếm được, dẫn hắn đến cửa hàng quần áo chọn mấy bộ.

Trường sam màu xanh nhạt rất hợp với hắn, hắn là kiểu soái ca với vẻ đẹp sắc nét, mặc màu nhạt có cảm giác hài hòa.

Khi thanh toán, nữ chưởng quỹ không ngừng khen ngợi Cố Đông Phương:

"Nương tử, tướng công nhà ngươi tuấn tú thật! Còn nghe lời ngươi nữa, ngươi chọn gì thì hắn mặc nấy!"

"Ha ha phải không, phu quân nhà ta đỡ lo lắm!"

Nói xong, ta cười nhìn Cố Đông Phương, hắn đã sớm ngượng ngùng quay mặt đi.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com