Ma Tôn Biến Hình Ký

Chương 1



Ta xuyên thành một vai người qua đường Giáp trong truyện tu tiên.

Qua đường đến mức không thể qua đường hơn, còn phải tự mình làm ruộng mới đủ ăn đủ mặc.

Chỉ cần sơ sẩy, ruộng vừa xới xong còn bị tu tiên giả đi ngang qua đánh nhau làm nổ tung.

Một trạch nữ thế kỷ 21 như ta nào chịu nổi cái này.

Vốn ngày ngày nằm ở nhà, bị trung y chẩn đoán là ‘á kiện khang’, giờ ngày ngày lao động, cảm giác mình sắp c.h.ế.t đến nơi.

*á kiện khang: dùng để chỉ trạng thái thứ ba, nghĩa là trạng thái chức năng sinh lý thấp giữa sức khỏe và bệnh tật, là căn bệnh của thời hiện đại.

Thẳng đến một buổi sáng nọ, ta vác cuốc ra cửa, phát hiện đang nằm trên mặt đất, là nhân vật Ma Tôn phản diện như hoa như ngọc.

Ma Tôn mất trí nhớ níu tay áo ta, khăng khăng hỏi hắn là ai.

Trong mắt ta cuối cùng lại bùng lên hy vọng.

Nam nhân đẹp trai như vậy!

Không bắt làm ruộng cho ta thì phí!

---

"Phu quân! Chàng sao vậy! Chàng mất trí nhớ rồi sao?! Chàng là phu quân của ta mà!!!"

Vừa nói, ta nước mắt nước mũi ôm chầm lấy nam nhân, thân thể Ma Tôn lập tức cứng đờ.

Giây tiếp theo, hắn bóp cổ ta, trong mắt đầy vẻ hoài nghi.

Má nó, một lời không hợp liền bóp cổ, thủ pháp còn thuần thục như vậy, nhìn là biết không ít lần bóp rồi.

Chuyện đã đến nước này, ta cũng chỉ có thể phát động kỹ năng diễn xuất của mình.

Bởi vì đã đọc qua truyện, ta nước mắt lưng tròng, đầy cảm xúc gọi tên Ma Tôn:

"Cố Đông Phương, chàng không chỉ quên đi những ngày tháng chúng ta bên nhau, giờ còn muốn g.i.ế.c ta!

"Chàng còn nhớ không? Chàng từng dưới Cửu Thiên Tinh Hà phát thệ, sẽ cả đời cả kiếp đối xử tốt với ta!"

Đây là một đoạn trong truyện giữa hắn và nữ chính, tiếc là nữ chính đã từ chối tình cảm của hắn, vừa hay bị ta mượn dùng một chút.

Vừa nói, nước mắt nóng hổi của ta vừa đúng lúc rơi xuống mu bàn tay hắn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Có lẽ trong lời nói của ta tìm thấy sự quen thuộc, Cố Đông Phương rụt tay về.

Biểu tình vẫn còn hoài nghi, nhưng hiển nhiên đã tin bảy tám phần.

Nam nhân khẽ nhíu mày, bước vào nhà tranh của ta, nhìn quanh một vòng, khó tin nhìn ta:

"Chúng ta ở trong cái nhà như thế này sao?"

---

Ta mím môi, hiểu ý nói: "Không sao cả, ta không để ý, chỉ cần được ở bên chàng, ở căn nhà rách nát ta cũng nguyện ý! Hơn nữa chồng à chàng đã nói, đợi chàng có tiền, nhất định sẽ cho ta ở nhà lớn!"

Chỉ thấy má Cố Đông Phương thoáng ửng hồng, hắng giọng rồi lại nói:

Mỗi bước mỗi xa

"Vậy nàng nói thêm một chút chuyện trước kia của chúng ta đi, ta muốn thử làm quen với quan hệ của chúng ta."

Vừa nói, hắn quay mặt đi, thăm dò đưa tay về phía ta.

Tiểu tử này, trong tình cảm còn khá ngây thơ.

Ta đặt tay lên, lập tức nắm chặt bàn tay lạnh lẽo thô ráp của nam nhân, sau đó ôm cả cánh tay hắn vào lòng:

"Chồng à, trước kia chúng ta rất thân mật, nắm tay là chuyện rất bình thường."

Cố Đông Phương im lặng hồi lâu, mới nói: "Được rồi, buông ta ra đi."

Ta buông tay áo hắn ra, thuận tiện ân cần vuốt ve cổ áo hắn, Cố Đông Phương lại ngượng ngùng đỏ mặt.

"Chàng sẽ quen thôi~" Phải nhanh chóng để Ma Tôn thích ứng với thân phận mới thôi.

Nếu không làm sao bắt hắn làm ruộng cho ta được.

Miễn cưỡng bước vào thân phận mới, Cố Đông Phương hỏi ta: "Vậy hôm nay ta phải làm gì?"

Cuối cùng cũng hỏi rồi, cuối cùng cũng hỏi rồi, Cố Đông Phương ngươi cuối cùng cũng cue* đến đầu mối chính rồi!

*ám chỉ, ám hiệu

"Đương nhiên là đi làm ruộng!" Ta kéo hắn ra khỏi nhà tranh, chỉ vào cái cuốc trên đất, "Sáng nay chàng vừa vác cuốc ra cửa, đi đến cửa thì đột nhiên ngất xỉu, chàng xem, cuốc còn ở trên đất kìa!"

Cố Đông Phương nhặt cái cuốc lên, cái cuốc cao bằng nửa người ta, trong tay hắn giống như một món đồ chơi nhỏ vậy.

Như vậy thì, làm ruộng làm sao mà mệt được chứ.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com