Nhạc Quy trợn mắt kinh ngạc: “Người thế mà biết thật à?”
Đế Giang liếc nàng một cái, hoàn toàn không hiểu có gì mà phải giật mình dữ vậy.
Nhạc Quy hắng giọng, lại hỏi: “Vậy người không tò mò tại sao chúng ta lại ở đây?”
Đế Giang hỏi ngược lại: “Sân nhà này thuê bao nhiêu bạc?”
“Sao cái gì người cũng biết hết vậy?” Nhạc Quy bất lực.
Cái viện này đúng là do nàng thuê, số tiền chính là tiền còn lại sau khi bán đống pháp y lần trước.
Nàng cũng không ngờ trong bí cảnh phàm nhân vẫn xài bạc như bình thường, mà nàng lại tình cờ có sẵn trong người, nên dễ dàng thuê được một sân vườn mà dân trong thôn không dùng nữa.
Dù viện không lớn, chẳng có gì xa hoa, nhưng hai gian nhà ngói sạch sẽ tươm tất, ở tạm cũng coi như không tệ.
“Tôn thượng, người phải dưỡng thương bao lâu mới khỏe lại?” Nhạc Quy thăm dò.
Đế Giang ngẩng lên nhìn nàng: “Ngươi hỏi vậy làm gì?”
“Thì đương nhiên là muốn sớm về nhà chứ sao.” Nhạc Quy lập tức trở nên ngoan ngoãn: “Thôn Đào Nguyên tuy yên bình thật, nhưng rốt cuộc không phải chốn của chúng ta. Ta muốn về Ma giới, muốn về Đê Vân Phong.”
“Ai da, còn có thể làm gì nữa nha~” Nhạc Quy đột nhiên ngượng ngùng vỗ một cái lên người hắn, ai ngờ đập trúng ngay vết thương vừa mới lành, làm chỗ đó lại rách ra lần nữa.
Đế Giang: “…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nhạc Quy không ngờ da thịt hắn giờ yếu như người phàm, luống cuống tay chân lo băng bó lại cho tử tế. Đến khi làm xong, Đế Giang đã dựa gối nằm xuống.
“Lại ngủ nữa?” Nhạc Quy nghẹn họng.
Đế Giang đáp gọn lỏn: “Ừ.” Nơi này linh khí quá loãng, chẳng có cách nào dưỡng thương tốt hơn ngủ cả.
“Ta còn định ngồi tâm sự với người chút mà!” Nhạc Quy bất mãn.
【Còn chưa nhắc tới chuyện thành thân đâu, ngươi đã lăn ra ngủ!】
Đế Giang: “Ra ngoài.”
“Ta không ra. Ta muốn ở lại chăm sóc tôn thượng.” Nhạc Quy kiên quyết.
【Quá đáng thật! Tỉnh lại hai lần, không thèm nhắc tới chuyện thành thân một câu! Không phải là đang hối hận đó chứ? Hừ, đúng là nam nhân, khi cần thì ngọt ngào thân mật, nói sẽ cưới ta, tới lúc không cần nữa thì lăn ra ngủ, không buồn nhắc lại lời hứa gì hết!】
【Ta thậm chí còn chưa động đậy! Ngươi muốn đuổi ta đi thì nói thẳng, đừng đổ tại ta lắm lời! Không trách được mẫu thân ta luôn bảo: nam nhân mà không còn yêu mình nữa, thì cả chuyện hít thở cũng sai. Hóa ra ta thở cũng ‘lắm lời’ với ngươi. Sao ta không sắp lời cho ngươi tới phát rồ, mất ngủ chóng mặt luôn cho rồi!】
“Đi mau cho ta.” Đế Giang cuối cùng không nhịn nổi nữa.
Thấy hắn thực sự muốn đuổi mình, Nhạc Quy đành đứng dậy, giọng yếu ớt: “Vậy tôn thượng nghỉ ngơi đi, có gì gọi ta một tiếng, ta ở ngoài thôi.”
【Trời đất ơi, chuyện gì thế này? Bị ghét bỏ rồi còn phải ngọt ngào lễ độ? Ta vì cái tên vô tình vô nghĩa này đúng là hy sinh quá lớn. Đợi sau khi trở lại hiện thực, ta nhất định mua mười bộ tiểu thuyết Chí Tôn, đem hết các nhân vật có tên ‘Đế Giang’ ra bôi đen, đốt sạch!】
Vừa nghiến răng nghiến lợi trong lòng, Nhạc Quy vừa cắn môi rời khỏi phòng. Đến khi cửa phòng khép lại, Đế Giang cuối cùng cũng cảm thấy yên tĩnh.
Nhạc Quy tức tối ngồi phịch xuống sân, mặt mày viết rõ ba chữ không vui vẻ.
Trời đã tối hẳn. Đám trẻ con vừa rồi còn cười đùa ầm ĩ giờ đã mỗi đứa một nhà, có lẽ cũng đã ăn tối xong và chìm vào giấc ngủ. Nhạc Quy lúc trước ăn một củ khoai lang nướng, nên giờ chẳng thấy đói, chỉ ngồi đó ngẩn người, lặng lẽ nhìn lên bầu trời.