Ma Quân Nghe Thấy Ta Muốn Công Lược Hắn

Chương 97



“Nhạc Quy tỷ tỷ, mau ra đây đi. Khoai lang nướng chín rồi nè!”

“Ra liền ra liền, ta muốn ăn cái củ dài nhất kia!”

Ngoài sân vang lên tiếng trẻ con ríu rít, vui vẻ gọi nhau, Đế Giang nhíu mày, bắt đầu ngồi xuống điều tức.

Ngoài cửa, Nhạc Quy ôm một củ khoai lang nướng, vừa ăn vừa tấm tắc hài lòng. Mấy đứa nhỏ nhìn thấy khóe miệng nàng dính nhọ liền phì cười: “Nhạc Quy tỷ tỷ xấu hổ ghê, lớn đầu rồi mà còn ăn dơ cả miệng.”

Nhạc Quy cười cười, lau qua loa rồi nghiêm túc nói: “Các ngươi không biết rồi, nhọ khoai lang tốt cho sức khỏe lắm đấy. Nhìn tỷ tỷ cao lớn thế này, toàn nhờ ăn nhọ đấy.”

“Thật không đó?” Mấy đứa nhỏ bán tín bán nghi.

Nhạc Quy gật đầu chắc nịch: “Thật mà.”

Đứa nhỏ lập tức há miệng muốn cắn luôn cả vỏ khoai lang, làm Nhạc Quy hoảng hốt giơ tay ngăn lại: “Ta lừa ngươi đó.”

Tiểu hài tử sững người, rồi đột nhiên quay lưng chạy ù ra sân, vừa chạy vừa hét: “Nhạc Quy tỷ tỷ là người xấu”

Đúng lúc trời nhập nhoạng tối, khói bếp từ mỗi nhà bắt đầu bay lên. Mấy đứa nhỏ đang đợi cơm nghe thấy liền ùa ra, cùng nhau vừa chạy vừa hô vang quanh làng: “Nhạc Quy tỷ tỷ là người xấu.”

Ban đầu chỉ là đùa vui, nhưng mấy đứa nhỏ lại tưởng thật. Nhạc Quy hai ba miếng ăn hết củ khoai, đang định quay về phòng thì vô tình ánh mắt chạm phải một người phía sau.

Lúc này người kia đang mặc bộ y phục do chính Nhạc Quy nhờ người trong thành mua về, giá gần năm mươi lượng bạc, số tiền đủ để một hộ nông dân sống cả năm. Vải vóc lẫn đường may đều thuộc hàng hảo hạng, vậy mà mặc lên người hắn, chẳng hiểu sao lại toát ra cảm giác đơn sơ, mộc mạc.

Quá đỗi mộc mạc, dường như không xứng với hắn, nhưng lại tạo nên một vẻ tuấn tú khó tả.

Nhạc Quy nhìn hắn một lúc lâu, trong lòng đột nhiên trào lên nỗi bực bội: “Ai là người nói sẽ cùng nhau đi hả?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nàng nói xong liền định bước tới.

Đế Giang giơ tay ngăn lại: “Đứng lại.”

Ngân hà lấp lánh

Nhạc Quy lập tức dừng chân, khó hiểu nhìn hắn.

“Mắng xong thì hãy qua. Hiện giờ bản tôn muốn yên tĩnh một chút.” Đế Giang chậm rãi nói.

“Nói gì vậy, ta nào dám mắng tôn thượng chứ.” Nhạc Quy bĩu môi, cười cười bước đến bên hắn.

【Đồ khốn mặt dày không biết xấu hổ! Nói hay là sẽ cùng nhau đi, đến lúc ngủ thì gọi mãi không chịu dậy, nếu không nhờ người trong thôn đi săn ngang qua, dùng xe bò chở về thì chắc giờ này ta còn đang giãy c.h.ế.t ngoài rừng! Đồ khốn nạn!】

Đế Giang: “…”

“Tôn thượng tỉnh lại, ta thực sự rất mừng.” Nhạc Quy mặt mày tươi rói, ra vẻ ngoan hiền.

Đế Giang nhìn chằm chằm nàng một lúc lâu, chỉ đáp một tiếng: “À.”

Nhạc Quy: “…”

【‘À’ là sao hả?! Ta là ân nhân cứu mạng của ngươi đó! Thôi thì không có ta ngươi cũng không c.h.ế.t được đi, nhưng chắc chắn phải nằm co ro ngoài rừng, làm gì có cái giường êm như này mà nằm!】

Vừa bực bội rủa thầm trong bụng, Nhạc Quy vừa theo Đế Giang vào phòng. Nhìn thấy hắn lại nằm xuống giường, nàng rót một ly nước đưa qua: “Tôn thượng, uống chút nước đi.”

Đế Giang không từ chối, nhận lấy uống nửa ly.

Linh lực tiêu hao quá mức khiến cơ thể suy yếu, hắn lại còn tạm thời phong bế linh phủ, lúc này chẳng khác gì người thường, cũng biết khát, biết đói.

“Bản tôn đã ngủ bao lâu rồi?” Hắn đưa lại chiếc ly cho Nhạc Quy.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com