Đêm nay trời quang, sao giăng vạn dặm, ánh trăng trải dài trong vắt, khiến cảnh vật cũng như trở nên thanh khiết lạ thường. Giữa khoảnh khắc ấy, Nhạc Quy bỗng nhiên nhớ tới bà ngoại.
Ký ức quay về thuở nhỏ, khi ấy bà sống một mình ở vùng nông thôn, mỗi dịp nghỉ hè hay nghỉ đông, nàng lại về quê ở với bà, luôn lưu lại cho tới tận cuối kỳ nghỉ mới chịu rời đi. Sau này sức khỏe bà ngoại yếu dần, mẹ nàng đón bà lên thành phố dưỡng già, từ đó, nàng cũng không còn trở về quê nhà nữa.
Nhiều năm trôi qua, ký ức tuổi thơ dường như đã nhạt nhòa, không ngờ giữa một thế giới khác, vào khoảnh khắc vắng lặng này, nàng lại bất chợt nhớ đến tất cả những điều đã qua.
A Hoa rất hiếm khi thấy nàng trầm lặng như thế. Sau một lúc do dự, nàng rón rén chui ra từ trong chiếc gương, khiến Nhạc Quy cảm nhận được vật trong lòng khẽ rung lên. Quay đầu nhìn lại, quả nhiên thấy A Hoa đã ngồi bên cạnh.
Tuy sau khi oán niệm tiêu tán, dáng vẻ đẫm m.á.u ban đầu của nàng không còn nữa, nhưng xuất hiện im lìm vào nửa đêm thế này, quả thật cũng đủ dọa người ta thót tim.
Nhạc Quy im lặng ba giây, rồi hỏi: “Tỉnh ngủ rồi à?”
“Ừ.” Thực ra nửa canh giờ trước đã tỉnh, chỉ là không muốn mở miệng nói chuyện nên giả vờ ngủ, nếu không phải thấy Nhạc Quy có vẻ đáng thương, A Hoa cũng không định hiện thân.
Một lúc yên lặng trôi qua, A Hoa hỏi: “Tâm trạng ngươi không tốt?”
“Cũng hơi hơi.” Nhạc Quy không phủ nhận.
A Hoa ngập ngừng, rồi nói tiếp: “Vì tôn thượng đuổi ngươi ra à?”
Nhạc Quy mím môi, hỏi lại: “Ngươi nói xem rốt cuộc hắn có ý gì? Chẳng lẽ định bội ước?”
“Ước gì cơ?” A Hoa hỏi xong mới nhớ ra, chắc là nàng đang nói đến lời hứa lấy được hạng nhất sẽ thành thân với nàng, nhất thời cũng không biết trả lời sao.
Thấy A Hoa im lặng, Nhạc Quy càng thêm thấp thỏm: “Ngươi hình như từng nói với ta, hắn là kiểu người khinh thường giữ lời hứa đúng không?”
“Ừm, ta có nói vậy, nhưng ta cũng nói rồi, hắn luôn làm theo ý mình.” A Hoa nghiêm túc đáp.
Ngân hà lấp lánh
Hai người lặng lẽ nhìn nhau một lúc, bỗng Nhạc Quy bật dậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Ngươi làm gì vậy?” A Hoa thấy nàng quay người đi vào phòng Đế Giang, vội hỏi.
Nhạc Quy đáp: “Tìm hắn nói rõ ràng!”
A Hoa: “…”
Trơ mắt nhìn nàng một chân đạp tung cửa phòng, tiểu cô nương run lên, u sầu nhắm mắt lại. Trong đầu hiện lên từng khung cảnh vui vẻ giữa ba người, mà hôm nay, có lẽ nàng sắp mất đi người bạn đầu tiên mà mình mới kết giao.
Trong lúc A Hoa còn đang tiếc nuối, Nhạc Quy đã trống chiêng rộn rã, xông thẳng vào phòng.
Dù đã phong bế linh phủ, nhưng Đế Giang vẫn không thể nào không bị đánh thức sau cú đá cửa kia. Ngay khoảnh khắc nàng bước vào, hắn đã mở mắt.
Một người đứng, một người nằm, bốn mắt chạm nhau, Đế Giang nhíu mày khó chịu: “Lại muốn làm gì?”
Nhưng hắn chưa nói hết câu, Nhạc Quy đã lao tới mép giường, hai tay ôm lấy mặt hắn rồi hôn xuống.
Vừa chạm môi răng, cơn đau truyền tới khiến mắt Nhạc Quy rơm rớm nước, nàng buông hắn ra thì thấy trên môi hắn đã bị nàng cắn toạc.
“Tông thượng đã nói, ta lấy hạng nhất thì người sẽ thành thân với ta!” Nàng hung hăng lau đi vết m.á.u nơi môi hắn, mặc kệ đau đớn, nghiêm giọng nói tiếp: “Người không được nuốt lời!”
Đế Giang trầm mặc nhìn nàng, cho đến khi khí thế của nàng yếu dần, như thể sắp xoay người bỏ chạy, hắn mới duỗi tay kéo nàng lên giường.
Nhạc Quy kêu khẽ một tiếng, một bàn tay vô tình đặt lên n.g.ự.c hắn, đầu ngón tay chạm phải một vết m.á.u vẫn chưa khô.
“Vết thương của tôn thượng...”
Nàng còn chưa nói hết câu, cằm đã bị bàn tay hắn giữ chặt, buộc phải ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt hắn.
“Chỉ có vậy thôi à?” Hắn nhàn nhạt hỏi.
Nhạc Quy bối rối chớp mắt liên hồi, còn chưa kịp hỏi hắn có ý gì thì môi nàng lại bị chặn lần nữa.