Ý nơi khóe miệng Đế Giang dần nhạt , qua một lúc bỗng buông lời đầy ác ý: “Đáng tiếc là, ngươi về nữa.”
Nhạc Quy ngơ ngác: “?”
A Hoa lững thững bước theo phía , giọng chậm rãi: “Còn tại ai đó tối qua cứ đòi ngắm mưa băng, hại chủ nhân mới khôi phục chút linh lực tổn hao hơn phân nửa. Giờ về cũng về .”
Nhạc Quy kinh hãi: “Gì cơ? Mưa băng tối qua hao linh lực đến ?”
“ , cho nên ngươi nhất thời đừng mong trở về.” A Hoa nham hiểm, mong chờ thấy mặt Nhạc Quy hiện vẻ hối hận.
Kết quả là Nhạc Quy bỗng cảm động đến mức ánh mắt long lanh: “Tôn thượng thật quá với …”
A Hoa: “…”
【A Hoa khốn khiếp chắc đang mong hối hận, càng thể để ngươi toại nguyện!】
Ngay đó, Nhạc Quy ríu rít chạy lên vây quanh Đế Giang, hết vòng bên trái vòng bên : “Tôn thượng, tôn thượng, tôn thượng~~~”
“Ồn.” Đế Giang lười nhác phun một chữ.
“Gì mà ồn, chỉ gọi hai tiếng thôi.” Nhạc Quy ngủ no tinh thần dồi dào, vô cùng lanh lợi: “Tôn thượng một buồn , để bầu bạn với nha~”
Đế Giang liếc nàng: “Bản tôn cần ngươi bầu bạn?”
“Cần chứ, đương nhiên là cần . Không thì sẽ nhàm chán chết.” Nhạc Quy toe, thấy phản bác thì liền nhân cơ hội hỏi tiếp: “Vậy giờ chúng đó, Tôn thượng?”
“Vào thành.” A Hoa giành lời trả lời .
Nhạc Quy hỏi tiếp: “Phải ở bao lâu mới thể về nhà?”
“Ít nhất cũng mười mấy ngày.” A Hoa đáp luôn.
“Thế chúng ở trong thành?” Nhạc Quy tiếp tục hỏi.
“Chủ nhân tất nhiên chỗ ở. Còn ngươi thì cầm tiền tự tìm khách điếm nào đó mà ở.” A Hoa chút khách khí.
Cuối cùng Nhạc Quy nhịn nổi nữa: “Ta đang chuyện với Tôn thượng, ngươi thể im lặng ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
A Hoa liếc nàng một cái, giọng lạnh như băng: “Không thể.”
Chính là thể nổi đôi cẩu nam nữ khanh khanh .
Ngân hà lấp lánh
Nhạc Quy nghiến răng, đầu mặt khổ về phía Đế Giang: “Tôn thượng, nàng cứ bắt nạt mãi, quản nàng ~”
A Hoa nhạo: “Ngươi tưởng chủ nhân là bà thím đầu thôn ? Hắn còn lâu mới quan tâm...”
Lời còn dứt, biến mất tăm.
Nhạc Quy sững sờ, run run chỉ Đế Giang: “Người… g.i.ế.c nàng ?”
“Ngươi nghĩ ?” Đế Giang hỏi .
Nhạc Quy vội móc kính , thấy trong đó vẫn một đám hoa nở rộ thì thở phào nhẹ nhõm, nhét trong ngực: “Hú hồn, , nàng tội gì đến mức c.h.ế.t .”
Đế Giang tiếp tục về phía . Vừa mấy bước thì cảm thấy ánh mắt lén liếc về phía , đầu , quả nhiên là Nhạc Quy đang ngó trộm, thấy bắt gặp thì nhe răng : “Hi~”
Khóe miệng Đế Giang khẽ giật, rốt cuộc cũng nhịn mà bật .
Trong kính, A Hoa im lặng:【Quả nhiên là một đôi cẩu nam nữ.】
Đã thể về ngay, Nhạc Quy cũng yên tâm theo Đế Giang lên đường. Lúc mới tỉnh , nàng còn tưởng linh lực của tổn hao quá độ, đến mức thể bay , nhưng mãi mới phát hiện thì vẫn bay , chẳng qua là vội, nên mới thong thả lững thững thế .
【Cũng , trông giống bình thường hơn một chút.】
Ý nghĩ đó lóe lên, Nhạc Quy liền bắt đầu tưởng tượng: Nếu Đế Giang sinh ở thế giới hiện đại, thì sẽ là kiểu như thế nào nhỉ? Không , dám tưởng tượng, chắc chắn là loại siêu ác nhân, thật quá đáng sợ.
Nghĩ tới đây, Nhạc Quy khẽ rùng một cái.
Đế Giang cách nàng 2 mét, dù tiếng lòng, cũng như cảm nhận gì đó, chậm rãi đầu sang. Nhìn nàng thật lâu, đột nhiên bước gần.
Nhạc Quy ngẩn : “?”
Sau một lúc im lặng, nàng rón rén hỏi: “Tôn thượng… việc gì ?”