Ma Quân Nghe Thấy Ta Muốn Công Lược Hắn

Chương 113



Hắn chẳng thấy gì là .

Đã sống hơn vạn năm, cảnh sắc hùng vĩ, tráng lệ cỡ nào cũng từng thấy qua vô , thật khó để tìm chút hứng thú từ trong đó.

“Người hiểu , Tôn thượng.” Nhạc Quy nghiêng đầu : “Ta lúc nhỏ từng sống ở quê một thời gian, mỗi ngày đều mò cá, leo núi, ngắm . Bà ngoại thấy là đau đầu. À đúng , một tự leo lên đỉnh núi, thấy cả một trận mưa băng, nhiều, đồ sộ. kỳ lạ là chỉ mỗi thấy , khác đều mơ, ai tin.”

Nàng ngáp một cái, lên bầu trời, ánh mắt dần dần trở nên lờ đờ: “Sao thể là mơ chứ? Ta rõ ràng tận mắt thấy. Bao nhiêu băng cùng lúc xẹt qua chân trời, như thể ông trời đổ xuống một trận mưa lớn cho đứa bé mười một tuổi là …”

Càng giọng càng nhỏ, mí mắt dần sụp xuống, định ngủ gật, thì một vệt băng đột ngột xẹt qua bầu trời. Nhạc Quy khẽ khựng , mơ màng mở mắt, và mắt nàng, vô băng đồng loạt rơi xuống như vỡ òa cả bầu trời. Nàng ngây dậy, trong khoảnh khắc , tựa như về thuở bé năm nào.

Một lúc lâu , nàng sang nam nhân bên cạnh, tim chợt đập loạn, khống chế nổi.

Mưa băng vẫn dứt, nhưng Nhạc Quy gắng nổi, mất. Chỉ còn một Đế Giang mái nhà, ngẩng đầu trời .

Không qua bao lâu, A Hoa bỗng xuất hiện cạnh , ánh mắt phức tạp chằm chằm khuôn mặt đang ngắm trời .

“Nhìn cái gì?” Giọng Đế Giang lạnh nhạt nhưng sắc lẻm.

A Hoa ngập ngừng một thoáng : “Xem ngươi gì ở đầu .”

Bầu trời trời như thế , dù là với tu vi cao đến cũng thể dễ dàng khiến thiên tượng động. Vậy mà hôm nay chỉ vì Nhạc Quy vài câu, khiến điều khiển bầu trời, cả một trận mưa băng thật.

“Ngươi cho nàng xem băng, chút ảo giác là . Dù gì nàng cũng ngốc, là thật giả, cần gì hao tổn linh lực như ?” A Hoa nhịn .

Đế Giang nghiêng đầu liếc nàng một cái. A Hoa còn tưởng định điều gì cao thâm, nào ngờ nhàn nhạt buông một câu, giọng còn sắc hơn khi nãy: “Ngươi mới ngốc.”

A Hoa: “…”

Lúc Nhạc Quy mơ mơ màng màng tỉnh , cảm thấy như đang thứ gì đó cứng cộm cõng , liền rầm rì một tiếng khó chịu. Ngay đó, một tiếng quát rít lên bên tai: “Tiểu súc sinh! Còn nhúc nhích nữa là ném ngươi xuống đấy!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nhạc Quy lập tức tỉnh hẳn. Lúc mới nhận đang lưng A Hoa. Vì nàng cao hơn hẳn A Hoa một đoạn, nửa tuy cõng, nhưng hai chân lết đất, phía còn kéo thành hai vệt dài.

Ngân hà lấp lánh

【Bảo cứ mơ thấy thứ gì đó đánh chân . 】

Nhạc Quy im lặng một hồi lâu, ngẩng đầu thấy Đế Giang đang phía . Bỗng nhiên nàng nhớ trận mưa băng đêm qua.

“Ê, tỉnh thì mau xuống khỏi lưng .” A Hoa lườm một cái.

Nhạc Quy buột miệng hỏi: “Sao ngươi tỉnh?”

“Tim đập nhanh.” A Hoa hừ mũi: “Có đang nghĩ đến cái gì đắn?”

Phía , Đế Giang thản nhiên đầu liếc một cái.

Mặt Nhạc Quy nóng lên, vội vàng nhảy xuống khỏi lưng A Hoa, : “Ngươi đừng vu oan cho , !”

“Phản ứng mạnh , chắc là trúng .” A Hoa nhếch môi .

Nhạc Quy giả vờ thấy, lập tức chạy đến cạnh Đế Giang: “Tôn thượng, giờ chúng ?”

“Không ngươi ở nổi Đào Nguyên thôn ?” Đế Giang hỏi .

Mắt Nhạc Quy lập tức sáng lên: “Cho nên chúng sẽ về Ma giới?”

Đế Giang dừng bước, chậm rãi nghiêng đầu nàng, vẻ mặt như như : “Ngươi Ma giới?”

“Đương nhiên !” Nhạc Quy chút do dự trả lời.

【Nói đùa, về Ma giới thì thành với ngươi? Không thành thì lấy gì để đạt vô lượng độ? Không lấy vô lượng độ thì về nhà đây!】


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com