【Sao tự dưng hỏi thế? Chẳng lẽ đoán đang nghĩ đến ?】
“Ừ.” Đế Giang thản nhiên đáp một tiếng.
【Ừ cái đầu ngươi, dạo gần đây ngươi cứ lạ lạ thế nào ?】
Bị Nhạc Quy đánh giá tới đánh giá lui bằng ánh mắt, Đế Giang vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh đổi.
Hai một lúc, cứ dừng ngắm , trời còn tối mà Nhạc Quy bắt đầu thấm mệt, thể lực gần như cạn kiệt. Ban đầu còn thấy phong cảnh , giờ trong mắt nàng chẳng còn chút hấp dẫn nào, thở dài. Cuối cùng, Đế Giang chịu hết nổi, trực tiếp xé rách hư , đưa nàng thành.
Vừa đặt chân lên con đường lát gạch xanh trong thành trấn, tinh thần Nhạc Quy lập tức tỉnh táo, vội rút Kính tiên tri , đưa cho Đế Giang: “Tôn thượng, mau thả tỷ !”
“Tỷ ?” Đế Giang nhíu mày, nhăn trán vì cách gọi của nàng.
Nhạc Quy gật đầu đầy thành ý.
Đế Giang nàng chằm chằm một lúc lâu, đó tiện tay điểm nhẹ lên mặt kính. A Hoa đang ngủ ngon trong kính lập tức lôi , mở mắt là bắt gặp ánh của Nhạc Quy, liền há miệng mắng: “Ngươi cái đồ rùa đen rụt đầu, dám méc chủ nhân...”
“Vào thành , hai dạo phố nào!” Nhạc Quy cắt ngang lời nàng.
A Hoa ngẩn , đầu thấy phố phường náo nhiệt, cửa hàng san sát, hai bên đường pháo hoa, đồ ăn vặt, trò chơi náo động.
“Một tiếng ‘tỷ ’ lớn hơn trời!” A Hoa lập tức nắm lấy tay Nhạc Quy đầy trang trọng: “Đa tạ tỷ dẫn chơi!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Đế Giang: “…” Hai kẻ điên.
Từ lúc xuyên tới nay, đây là thứ hai Nhạc Quy đến một nơi náo nhiệt thế . Lần đầu là ở Miểu Mang Sơn, khi đó cũng đông đúc, nhưng phần lớn là các quầy bán đồ tu tiên hoặc vật phẩm đời thường hét giá trời. Không giống chỗ , khắp nơi đều là tiệm buôn bình thường, giống hệt khu chợ sỉ gần trường đại học, khiến Nhạc Quy cảm giác quen.
Hai cùng dạo nửa con phố, đồ mua chất đống đến mức xách nổi, cuối cùng mới chịu xuống bãi đất bắt đầu nhét túi Càn Khôn.
A Hoa nàng bận rộn, khỏi trợn trắng mắt: “Rõ ràng mua xong là thể nhét ngay, cứ nhất định cầm cả đống dạo cho mệt, giờ mới chịu sắp xếp .”
“Ngươi đừng bắt chước trợn mắt nữa, ai trợn mắt mà lật nguyên tròng lên 180 độ như ngươi .” Nhạc Quy liếc nàng một cái, tiếp tục nhét đồ túi: “Đi dạo phố mà tay xách đầy túi thì còn gì là cảm giác mua sắm? Mới cầm còn nóng tay, giờ cất hết thì gì vui!”
“ là phàm nhân kỳ quái.” A Hoa nhận xét.
Nhạc Quy “hừ hừ” hai tiếng, tiếp tục nhét đồ, nhét nửa chừng thì bỗng khựng : “Ủa? Không đúng! Tôn thượng ?”
“Cuối cùng cũng nhớ tới .” A Hoa châm chọc.
Nhạc Quy vỗ trán cái bốp: “Bị ngươi kéo dạo phố quá hăng, quên mất tôn thượng cũng ở đây. Thôi c.h.ế.t , lỡ rơi mất tôn thượng luôn thì ?”
Nói xong, nàng bật dậy định chạy tìm .
A Hoa dở dở : “Yên tâm , đến chúng còn quăng chủ nhân, chắc giờ chủ nhân tới nhà bằng hữu .”
Ngân hà lấp lánh
“Bằng hữu?” Mắt Nhạc Quy tròn xoe: “Tôn thượng mà bằng hữu á?!”
A Hoa nhếch môi đầy ẩn ý: “Không ngờ , chủ nhân cũng bạn đó, mà còn ở trong bí cảnh nữa .”
Nhạc Quy đang định hỏi tiếp thì một trận gió lớn bỗng thổi tới, bụi đất mù mịt. Nàng theo phản xạ giơ tay áo che mặt, đến khi gió lặng mới buông tay xuống, rõ ràng còn ở đầu phố, mà giờ ở trong một tòa nhà cực kỳ thanh nhã, xung quanh là vườn hoa yên tĩnh, xanh mướt.