Gần như âm cuối của câu còn tan hết, Nhạc Quy và A Hoa đồng loạt buông tay. Với tư cách là duy nhất thể thấy trong tổ “chuyên gây rắc rối”, Nhạc Quy lập tức nhiệt tình chạy mở cửa.
Người ngoài cửa hiển nhiên ngờ nàng sẽ đột nhiên mở cửa, cánh tay đang giơ lên định đập cửa mạnh thêm phát nữa, kết quả hụt tay, mất đà ngã chổng vó đất.
“Ai da!” Lý thẩm theo phía vội vàng đỡ dậy: “Bà chứ?”
“Bỏ tay !” Người đến gắt gỏng, hất tay bà .
Lý thẩm gượng, ánh mắt hiệu cho Nhạc Quy nhanh chân chạy .
Ngân hà lấp lánh
Nhạc Quy cố nặn một nụ khó coi, nghĩ bụng: Nàng mà bỏ chạy thật thì chắc bên cạnh vị sẽ lập tức đồ sát bộ đám mất.
Người đến chính là mẫu của thằng nhóc to xác Nhạc Quy đánh đầu tiên, cũng là kẻ cao to nhất thôn bên cạnh. Nhìn mặt mũi và vóc dáng là thằng bé đó giống . Từ lúc xuyên đến đây, Nhạc Quy mới đầu thấy nữ nhân nào tráng kiện như , da ngăm đen mà ánh lên sắc đỏ, kiểu mà ở thế giới hiện đại gọi là đầy sinh lực, huyết khí cực thịnh.
Ừ, là kiểu thể chỉ mặt mà chửi suốt ba ngày ba đêm hết .
Ngoài Lý thẩm, còn vài hàng xóm cùng, đang vây quanh khuyên can. Lý thẩm lặng lẽ gần Nhạc Quy thì thầm: “Đó là con cọp cái của vùng đấy. Cả làng ai cũng bà đanh đá nhất, nổi tiếng bênh nhi tử. NHi tử bà thì thể bắt nạt khác, chứ ai bắt nạt nó thì bà để yên . Lần ngươi đánh nhi tử bà thê thảm như , bà chắc chắn chịu buông tha , mau trốn một thời gian, mấy ngày hãy về.”
“Trốn á?” Cọp tai thính mắt tinh, lập tức bật dậy khỏi đất: “Để xem ai dám trốn?”
Còn dứt câu, ánh mắt bà liền đụng gương mặt của Đế Giang, lời chửi lập tức nghẹn trong cổ họng.
Cọp sinh và lớn lên ở quê, đời thị trấn tới vài , bao giờ gặp qua nam nhân nào tuấn tú lạnh lùng như , lập tức c.h.ế.t , nên lời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Một lúc , bà mới lấy tinh thần, nhạt một tiếng: “Ta đang thắc mắc nhà nào mà để thê tử trèo lên đầu trượng phu, thì là thứ mặt trắng , thế thì chẳng trách gì thê tử dám ngoài làm loạn.”
【Mọi thấy , còn lôi cả chuyện để nhục mạ nữa chứ. 】
Nhạc Quy trong lòng âm thầm rủa một câu, vội níu tay Đế Giang, nhỏ giọng : “Bà đang khen tuấn tú, phi phàm đó.”
Đế Giang: “…” Nàng nghĩ là kẻ ngốc chắc?
“Bà gì ? Là đám gây sự !” Nhóc mập mạp từ ngoài chen , tuy hiểu bà đang gì nhưng cũng là đang sỉ nhục Nhạc Quy, lập tức bật .
Cọp lập tức nổi giận, mắng: “Người lớn chuyện, đến lượt thằng nhãi ranh như ngươi xen ? NHi tử là đứa điều, hiểu chuyện, nếu các trêu nó thì nó bắt nạt các ? Chắc là ngươi ham mê bề ngoài của nó, thấy nhi tử của liền ăn vạ…”
“Bà đủ ?” Nhạc Quy nãy giờ cố nhịn, nghĩ bụng để bà mắng một lát cho hả giận thôi, ai ngờ càng càng quá đáng, cuối cùng cũng nhịn nữa mà bật : “Không chuyện nhi tử bà mới 13, 14 tuổi, còn mọc đủ răng khôn, cái mặt nó . Phu quân tuấn tú như , bà nghĩ sẽ bỏ phu quân để thèm chắc?”
Tuy cùng một thôn, nhưng dân làng giao lưu qua , đều mặt mũi nhi tử của bà thế nào. Giờ Nhạc Quy thế, nhịn bật .
Làm mẫu , cọp tất nhiên thấy con nhất, nhưng bà cũng đến mức mù, thể nào so với Đế Giang đang mắt, nhất thời mặt đỏ bừng vì quê.
“Ta ngươi đúng là…” cọp ấp úng.
“Có đói cơm trong nhà thì cũng đến mức ngoài ăn bậy phân, đúng ?” Nhạc Quy mỉm hỏi .