“Ta vốn định tay giúp, nhưng nghĩ bọn trẻ phàm nhân e là chịu nổi, nên thôi, vẫn nhịn thì hơn.” A Hoa ngượng ngùng tiếp.
Nhạc Quy gật đầu: “Phải đó đó, chỉ là cãi vã trẻ con, đáng để sống mái làm gì.”
Ý trong mắt Đế Giang dần dần tan : “Vậy ai thắng?”
“Ta!” Nhạc Quy phản xạ điều kiện, nếu mà dám thua, kiểu gì cũng chỉnh cho bã: “Tất nhiên là thắng ! Thôn Đào Nguyên sự dẫn dắt của đại thắng quân, đập cho lũ bên thôn kế tè quần luôn!”
“Ngươi cũng giỏi đấy.” Đế Giang thản nhiên .
【Còn , bản lĩnh dữ lắm luôn.】
Nhạc Quy khịt khịt mũi, vẻ mặt đau khổ: “Xin Tôn thượng, là của .”
“Đã thắng thì xin cái gì?” Đế Giang liếc nàng một cái.
Nhạc Quy gượng gạo, đang định mở miệng gì đó thì bên ngoài vang lên một giọng phụ nữ lạ hoắt, the thé đầy hung hăng: “Phu quân ngươi ? Sao còn ? Ta xem thử dạy dỗ thê tử kiểu gì mà để thê tử đánh con nông nỗi ?”
Nhạc Quy: “…”
Tiếng quát tháo vang lên liền dứt, còn kèm theo tiếng chửi mắng lanh lảnh, ầm ĩ đến mức kéo theo cả đám đến khuyên can, trong đó cả Lý thẩm ở nhà bên cạnh.
“Hứ! Đừng tưởng nhà ngươi nghèo mạt lang thang thì dám ! Con ngươi cũng bắt nạt con , còn thèm tính sổ! Còn dám đây lý với ? Thật là hổ gầm tưởng là mèo bệnh hả? Bảo cái ả trong đó đây, thì lão nương đập nát luôn cái nhà !”
Tiếp là một loạt tiếng chửi thô tục như sấm rền, Nhạc Quy im lặng lau mồ hôi trán, dám thở mạnh.
Đế Giang mặt cảm xúc, dậy chuẩn bước , Nhạc Quy và A Hoa vội vàng mỗi một bên giữ chặt cánh tay .
“Tôn thượng, xin bình tĩnh!” Nhạc Quy nghiêm mặt .
A Hoa cũng gật đầu liên hồi: “ đúng đúng, thật bình tĩnh! Tuy nơi là vùng giáp ranh giữa hai giới tiên phàm dùng để thử luyện, kết giới ngăn cách, nhưng nếu động tĩnh quá lớn thì cũng sẽ phát hiện mất!”
“ , sẽ …” Nhạc Quy đang gật đầu theo thì sực nhớ: “Khoan, kết giới gì cơ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
A Hoa nghẹn lời: “Ngươi thật ? Đám rõ ràng tận mắt thấy chúng chạy bí cảnh, thế mà tới giờ vẫn mò tới, ngươi thấy lạ ?”
“Ta tưởng bọn họ sợ nên dám đuổi theo chứ! Dù mấy kẻ đánh giỏi bên đó đều Tôn thượng dằn mặt , chắc nhớ đời luôn.” Nhạc Quy trả lời chút ngập ngừng.
Khóe môi A Hoa co giật, đang định mỉa thêm vài câu, thì một giọng lãnh đạm từ cao truyền xuống: “Buông tay.”
A Hoa đang cố giữ bình tĩnh lập tức giật , tay càng ôm chặt hơn.
Ngân hà lấp lánh
Đế Giang: “…”
“Người hứa với bọn , là sẽ tuỳ tiện g.i.ế.c , nếu bọn buông !” Nhạc Quy cầu khẩn.
【Aaaa… Tôn thượng làm ơn bình tĩnh một chút mà! Tiền phòng thuê cả năm còn xài hết ! Nếu ngươi g.i.ế.c đuổi khỏi thôn thì chẳng tiền thuê đổ sông đổ biển hết ?】
Đế Giang hừ lạnh: “Chỉ chút tiền đồ thôi ?”
Nhạc Quy tưởng đang chê nhát gan sợ phiền phức, lập tức gật đầu phụ họa: “ , chính là tiền đồ gì hết! Tôn thượng, thương với, đừng g.i.ế.c ai ?”
“Cũng đừng dùng linh lực đả thương .” A Hoa bổ sung: “Phàm nhân yếu, chịu nổi một chiêu của chủ nhân .”
Nhạc Quy: “Tốt nhất là đừng làm gì hết.”
“ đó! Tốt nhất là im nhúc nhích luôn.” A Hoa liên tục gật đầu đồng tình.
Vừa dứt lời, ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa dồn dập, dữ dội như phá nhà.
【Làm tới ! là thấy ai sốt ruột tìm chết như !】
Trong lòng Nhạc Quy nổi cơn tức, đang tự hỏi nên bảo A Hoa hiện hồn dọa cho một trận thì Đế Giang nhàn nhạt mở miệng: “Buông tay, bản tôn sẽ g.i.ế.c họ.”
Nhạc Quy và A Hoa vẫn buông, tiếp tục chằm chằm như điều tra lời thật giả.
“Cũng sẽ dùng linh lực đả thương .” Đế Giang khó chịu bổ sung thêm một câu.