Ma Quân Nghe Thấy Ta Muốn Công Lược Hắn

Chương 110



“Được , , đại tử, bớt lời chút .” Lý thẩm vội vàng khuyên giải: “Chẳng qua là bọn trẻ con gây gổ với chút thôi mà, cần gì làm rùm beng?”

“Cái gì mà các ngươi… các ngươi!”

Cọp quanh một vòng căn phòng, đột nhiên phịch m.ô.n.g phệt xuống đất, vỗ bát gào : “Cả thôn Đào Nguyên hợp bắt nạt một ! Trời ơi ông thấy ? Xin ông trời đánh một tia sét xuống đây, đánh c.h.ế.t cái đám độc ác giùm !”

Lời còn dứt, ngoài cửa bỗng vang lên một tiếng sấm nổ đùng đoàng.

Tất cả đều sững sờ. Cọp lập tức tinh thần phấn chấn, từ đất bật dậy: "Nghe thấy ? Ông trời cũng đánh c.h.ế.t mấy đó!"

"Ta thấy… chắc ông nhắm bọn ." Nhạc Quy nhẹ nhàng kéo tay áo Đế Giang, ý bảo đừng kích động.

Đế Giang vốn thích xem trò vui, nhưng nghĩa là chịu để trở thành một phần trong đó. Giờ phút nhẫn nhục tới cực hạn, cảm nhận tay áo kéo, cúi đầu, gương mặt vẫn chút biểu cảm.

Ánh mắt hai chạm , Nhạc Quy rõ ràng thấy trong mắt mấy chữ: đều giết, g.i.ế.c luôn cả ngươi.

Nàng giật , vội vàng : "Đánh thì cũng đánh , bà còn ầm ĩ cái gì nữa? Có gì thì thẳng, bà vất vả chạy một chuyến, chẳng lẽ chỉ để mắng vài câu?"

Nghe nàng trúng trọng tâm, cọp liền chìa tay , làm như thể đang phát lương cuối năm.

Nhạc Quy đoán , mặt xụ xuống, hỏi: "Muốn bao nhiêu?"

"Năm… lượng bạc!" Cọp vốn định năm quan tiền, nhưng thấy cách ăn mặc của Nhạc Quy và Đế Giang thì lập tức đổi chủ ý, hét giá luôn.

Nhạc Quy sững sờ: "Năm lượng? Dựa cái gì? Cùng lắm thì mắt nhi tử bầm tím, chứ đứt tay gãy chân !"

Ngân hà lấp lánh

Ánh mắt Đế Giang khẽ động, liếc qua khóe mắt thâm tím của nàng.

"NHi tử còn lấy thê tử sinh con, phá tướng thì ai còn cưới? Cả đời nó hủy, ngươi gánh nổi ?" Cọp bắt đầu dậm chân ăn vạ.

Nhạc Quy hừ lạnh một tiếng: "Không phá tướng thì cũng khó  thành thôi. Nhi nữ nhà mù , ai lấy một kẻ lêu lổng chẳng nghề ngỗng gì?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Ngươi dứt lời ? Có trả tiền thì bảo?" Cọp thấy tình thế , lập tức cắt ngang.

Nhạc Quy lén vẻ mặt Đế Giang, thấy chẳng động tĩnh gì, liền tình nguyện gật đầu: "Trả thì trả, cho xong chuyện."

Xung quanh lập tức ồ lên. Nhà nông quanh năm cần kiệm, năm lượng bạc chuyện nhỏ. Lý thẩm vội bước tới khuyên giải, còn bảo dù báo quan cũng chẳng đến mức mất nhiều như thế. Nhạc Quy nghĩ bụng, nếu bỏ một khoản để đổi lấy yên thì quá , cứ tiếp tục đôi co kiểu , mạng nhỏ của cả đám cũng khó giữ.

Nàng lấy túi tiền, trắng trợn ngay mặt bắt đầu lục tìm bạc. Cọp bên tiếng bạc va chạm mà mắt sáng như đèn pha, háo hức chờ nhận tiền, âm thầm tiếc nuối vì lúc nãy hét giá thấp.

Dù cũng đang ở địa bàn của , đòi nhiều quá e là sứt đầu mẻ trán chẳng gì. Cọp xoa xoa tay, vẻ mặt mong chờ Nhạc Quy.

Nhạc Quy cắm cúi tìm một thỏi bạc đúng năm lượng, đang tìm nghiêm túc thì Đế Giang bỗng lên tiếng: "Vết thương ngươi là do nhi tử bà đánh?"

"Phải ." Nhạc Quy thuận miệng đáp, tay vẫn tiếp tục lục tìm.

Đế Giang ngẩng đầu, liếc về phía cọp . Cọp chột , nhưng vẫn cố cứng miệng: "Nhìn cái gì?"

Tuy trong lòng chút run, nhưng nghĩ mãi cũng hiểu sợ một tên thư sinh mặt trắng.

"Nhi tử ngươi ?" Đế Giang hỏi.

Cọp lập tức ưỡn ngực: Ở ngoài !"

Nói cửa gọi lớn: "Cha nó , dắt nhi tử đây!"

Nhạc Quy ngước mắt lên, liền thấy một nam nhân ngoài bốn mươi dắt theo thằng nhóc đánh với .

"Ra là phu quân bà ?" Nhạc Quy bất đắc dĩ đàn ông trông như cây gỗ mục: "Phu quân tới , cùng luôn, để bà một đấu khẩu tới cùng ?"

Nam nhân lúng túng quanh, mãi mới thốt một câu: "Có gì to tát , nữ nhân mặt là đủ ."

Nhạc Quy trợn trắng mắt, lười cãi thêm. Nàng tìm thấy thỏi bạc, đang định đưa cho cọp , thì Đế Giang đột nhiên nắm lấy cổ tay nàng.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com