Ma Quân Nghe Thấy Ta Muốn Công Lược Hắn

Chương 103



Trong phòng chỉ có một mình hắn, im ắng đến mức quá đỗi yên tĩnh, trong bầu không khí đó mà đột nhiên phát ra một tiếng cười, ngay cả chính hắn cũng khựng lại mất mấy giây. Sau đó lại cảm thấy không hiểu nổi mình, dứt khoát chẳng thèm nghĩ thêm nữa.

Vừa thấy Nhạc Quy từ trong phòng chạy ra, A Hoa liền đoán chắc nàng lại làm ra chuyện gì đó chấn động quỷ thần, không khỏi liếc nhìn nàng thêm mấy cái.

“Nhìn ta làm gì?” Nhạc Quy cảnh giác hỏi.

A Hoa: “Nhìn xem rốt cuộc ngươi có mấy cái mạng, vậy mà tới giờ vẫn chưa bị chủ nhân chơi chết.”

“Là vì tôn thượng thích ta, nên mới không nỡ ra tay thôi!” Nhạc Quy ưỡn ngực, khoe khoang.

Nàng chỉ buột miệng nói bừa để chọc giận A Hoa, ai ngờ A Hoa lại gật đầu tỏ ý đồng tình. Nhạc Quy sững người, mặt lập tức đỏ ửng.

“Làm cái vẻ mặt ghê tởm gì thế kia?” A Hoa hóa thân phán quan lạnh lùng.

Nhạc Quy: “…”

Không muốn quấy rầy đại ma vương đang tĩnh dưỡng, cũng chẳng thích ở một mình với cái đồng nghiệp phiền phức này, Nhạc Quy dứt khoát tính chạy ra ngoài chơi. A Hoa lập tức đoán được ý đồ, đúng lúc nàng vừa đặt chân ra cửa thì chặn lại: “Dắt ta theo.”

“Không.” Nhạc Quy dứt khoát.

Bởi vì khi chỉ có nàng và Đế Giang ở cùng nhau, để tránh phiền phức, A Hoa thường xuyên ở trạng thái ẩn thân, chỉ hiện thân lúc cần giả làm Nhạc Quy đi lấy cơm. Những lúc khác, người ngoài chỉ thấy mình nàng lẩm bẩm một mình, kết quả là giờ trong thôn đã rộ lên tin đồn nói nàng có bệnh thần kinh.

“Nếu vậy thì ngươi cũng đừng mơ ra ngoài.” A Hoa hừ lạnh: “Nếu không phải ta không thể rời khỏi Kính tiên trih quá mười mét, ngươi tưởng ta muốn để ngươi dắt theo à?”

“Thì ngươi đừng bám ta!”

“Ta còn ai khác để bám đâu!”

Nhạc Quy nheo mắt lại: “Không có ai khác thì càng không lý do gì phải theo ta. Ta nói không là không, ngươi làm gì được ta?”

Nói rồi, nàng ưỡn n.g.ự.c kiêu ngạo bước ra ngoài, ai ngờ mới đi được vài bước đã bị một luồng lực vô hình kéo giật trở lại, ngã ngồi xuống đất.

Nàng ngẩng đầu: “Không phải linh lực ngươi bị hao tổn sao?”

“Là hao tổn, không phải cạn sạch. Mà kể cả có cạn sạch, muốn c.h.é.m c.h.ế.t ngươi cũng không khác gì nghiền c.h.ế.t một con kiến.” A Hoa cười nham hiểm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nhạc Quy tức muốn ói máu, lồm cồm bò dậy, đột nhiên quay đầu nhìn ra ngoài sân: “Tôn thượng, sao người lại ở ngoài kia?”

A Hoa theo phản xạ ngoảnh đầu nhìn theo. Nhân cơ hội đó, Nhạc Quy nhanh tay lẹ chân toan chạy ra ngoài, nhưng vẫn bị kéo về lần nữa.

“Ngươi tưởng ta dễ lừa thế à?” A Hoa mặt không cảm xúc.

Nhạc Quy giận dữ: “Ta không đi nữa được chưa!”

A Hoa nhìn nàng một lúc, cuối cùng kéo ghế ra ngồi chắn ngay cửa, rõ ràng là quyết tâm canh chừng.

Nhạc Quy chưa từng gặp ai dai như con đỉa thế này. Cả buổi trưa, nàng phải nghĩ đủ cách để trốn khỏi tầm mắt A Hoa, nhưng từ lúc trời sáng cho tới khi tối mịt, vẫn chưa thoát ra được.

“Không dắt ta đi, đừng mơ đi đâu hết.” A Hoa khoanh tay đắc ý tuyên bố.

“Được rồi.” Nhạc Quy giả vờ thỏa hiệp: “Mang thì mang!”

Nàng bất đắc dĩ cầm lấy Kính tiên tri, bỗng nhiên dốc sức ném thẳng ra ngoài sân, hy vọng A Hoa bị kéo ra khỏi phạm vi. Ai ngờ kính vừa rời tay đã lơ lửng quay ngược về, lại rơi vào lòng nàng như chưa từng có gì xảy ra.

Nhạc Quy: “…”

Ngân hà lấp lánh

Vốn định ném kính đi để A Hoa bị kéo theo mà bất lực, ai dè kế hoạch thất bại hoàn toàn. Nàng thở dài chịu thua, cả người kiệt sức, không cam lòng mà gục xuống bàn đá ngủ thiếp đi.

Khi Đế Giang bước ra, liền thấy A Hoa ngồi canh ở cửa, còn Nhạc Quy thì gục đầu trên bàn, nằm im không nhúc nhích.

Hắn bước tới bên Nhạc Quy, cúi người quan sát một hồi, cuối cùng hỏi A Hoa: “Ngươi g.i.ế.c nàng à?”

“Ta thì muốn thật.” A Hoa liếc hắn một cái, ánh mắt hết sức kỳ quái như đang nhìn thấy sinh vật lạ mới xuất hiện.

Đế Giang nhướng mày: “Nhìn gì?”

“Nhìn tôn thượng.” A Hoa thành thật đáp: “Lần đầu tiên ta phát hiện, thì ra ngươi cũng biết nói đùa.”

Tiếng hít thở của Nhạc Quy rất nhẹ, gần như không nghe thấy, nhưng với hai kẻ như họ thì lại rõ mồn một. Đừng nói xa, Đế Giang dù đang phong bế linh phủ cũng không thể nào không cảm nhận được hơi thở ngay sát mặt. Ấy thế mà hắn vẫn nghiêm túc hỏi như vậy một câu.

Quả nhiên là... thật sự đặc biệt rồi.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com