Ma Quân Nghe Thấy Ta Muốn Công Lược Hắn

Chương 102



Đế Giang vui vẻ khẽ cong khóe môi, xoay người đi lấy thêm bắp luộc. Nhạc Quy thấy vậy lập tức cũng chạy tới chộp lấy một khúc, sợ lát nữa lại chẳng còn gì để ăn.

Một bữa cơm đơn giản phổ thông, mà bị Nhạc Quy ăn ra cảm giác vội vàng gấp gáp như sắp lỡ mất thời cơ. Đợi hai khúc bắp xuống bụng, dạ dày cuối cùng cũng được trấn an. Nhưng vừa nhìn thấy bát canh gà lớn kia, trong lòng lại bất chợt trống rỗng.

【Mục tiêu dài hạn: Làm vương hậu của Đế Giang, kéo hắn về nhà phát đường phát mật. Mục tiêu ngắn hạn: Mua một con gà béo ú, ăn no, ăn căng, ăn tới phát ngán!】

Đế Giang: “…”

Ngân hà lấp lánh

Cơm trưa xong, Lý thẩm dọn hết bát đũa. Đế Giang chậm rãi đứng dậy về phòng, Nhạc Quy lập tức theo sau.

“Đi theo làm gì nữa?” Đế Giang không cần quay đầu cũng biết có con sâu nhỏ lẽo đẽo sau lưng.

Nhạc Quy nghiêm túc: “Kiểm tra vết thương của tôn thượng, trước lúc người còn hôn mê, ngày nào ta cũng phải kiểm tra đó nha.”

“Kính tiên tri chẳng phải đã nói với ngươi rồi à? Trước khi bản tôn hồi phục, tốt nhất nên đứng cách bản tôn xa một chút.” Đế Giang hỏi.

Nhạc Quy gật đầu, chợt nhớ ra hắn không nhìn thấy, liền ngoan ngoãn đáp lại một tiếng: “Nói rồi ạ.”

Đế Giang dừng bước, liếc mắt sang: “Không sợ sao?”

Dù gì tối qua hắn suýt ra tay bóp c.h.ế.t nàng. Nhạc Quy chớp mắt: “Cũng có hơi sợ, nhưng ta cảm thấy tôn thượng sẽ không làm hại ta. Như tối qua đấy, người cũng ra tay được một nửa thì dừng lại mà.”

Nói xong, còn cố ý thêm một câu: “Phu thê với nhau, điều quan trọng là phải tin tưởng.”

Đế Giang nhìn nàng một lúc lâu, khẽ nhếch môi cười: “Không biết nên nói ngươi là gan to hay là ngốc.”

Nhạc Quy nhíu mày: “Nghe sao cũng không phải lời khen.”

Tuy kiểm tra cũng chẳng giúp ích gì, nhưng nếu từ chối chắc chắn lại phải nghe nàng lải nhải trong lòng, mà giờ Đế Giang chỉ muốn được yên tĩnh một chút. Thế nên vừa vào phòng, hắn hỏi luôn: “Kiểm tra kiểu gì?”

“Cởi áo ra cho ta xem vết thương, coi có lành chưa, có bị nhiễm trùng không. Mấy hôm trước vẫn ổn, nhưng giờ người tỉnh rồi, ta sợ người động đậy nhiều sẽ ảnh hưởng đến vết thương, nên xem một chút cho yên tâm.” Vừa nói, Nhạc Quy vừa quay người đóng cửa.

Phòng này tuy rộng và tiện nghi, nhưng nhiều thứ lâu ngày không được sửa chữa, dùng không còn trơn tru. Nhạc Quy loay hoay một hồi mới đóng xong cửa, vừa quay đầu lại thì...

Đế Giang đã đứng ngay trước mặt cô, toàn thân… trần như nhộng. 

Đúng nghĩa trần truồng, không một mảnh vải, ngay cả vớ cũng không có.

Đồng tử Nhạc Quy co lại, như thể bị một cú sốc tinh thần cực lớn.

“Xem được chưa?” Đế Giang mất kiên nhẫn hỏi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Xem…” Vừa mở miệng nói ra chữ đầu, nàng đã phát hiện giọng mình khàn đặc, vội vàng ho khan mấy tiếng rồi nói tiếp: “Xem... xem ngay đây.”

Vì không phụ sự tín nhiệm của tôn thượng dành cho mình, Nhạc Quy dằn lòng bỏ qua việc gương mặt mình đang đỏ như cà chua chín, ra vẻ nghiêm túc bước tới trước mặt hắn, bắt đầu kiểm tra các loại vết thương trên người.

Những vết thương nổ m.á.u nhầy nhụa hôm trước còn in rõ trong đầu cô, vậy mà giờ phần lớn chỉ còn những vết mờ nhạt, chỉ vài chỗ còn vảy là hơi sâu chút.

【Sao cảm giác hồi phục nhanh hơn hôm qua? Không hổ danh là nam chính mạnh nhất toàn truyện, sức sống quả là mãnh liệt.】

Khóe môi Đế Giang khẽ cong lên.

Nhạc Quy cố gắng giữ ánh mắt nghiêm túc, không nhìn lung tung… nhưng vẫn lỡ liếc xuống phía dưới.

【Trời ơi, bự thật đó.】

Đế Giang: “?”

Nhạc Quy lỡ nhìn chằm chằm một lúc, đến khi nhận ra không ổn thì Đế Giang đã dán mắt nhìn nàng từ đời nào.

Nàng im lặng ba giây, mặt tỉnh bơ chỉ vào một vết sẹo nhỏ trên cơ bụng hắn: “Tôn thượng, người nhìn này, vết này hơi đỏ, có phải cần bôi thuốc không?”

“Vừa rồi ngươi nhìn sẹo à?” Giọng Đế Giang đầy nguy hiểm.

Nhạc Quy mặt không biến sắc: “Dĩ nhiên! Chứ ta còn nhìn gì được nữa?”

Không đợi Đế Giang nói, nàng đã cúi xuống nhặt quần áo dưới đất, nghiêm túc kiễng chân giúp hắn mặc vào: “Tôn thượng à, không phải ta nói chứ người là một nam tử trẻ tuổi, lại anh tuấn thế kia, sao lại cứ mở miệng là cởi đồ? Hôm nay là ta đây, chỉ lo người bị thương, không có ý gì khác, chứ đổi người khác thì… chưa biết chừng người đã bị người ta thừa dịp làm chuyện này chuyện kia rồi đấy.”

“Kẻ dám có ý đồ với bản tôn, đến giờ còn chưa ra đời.” Đế Giang lạnh nhạt nói. Nhưng nghĩ lại thấy chưa chính xác, hắn lại chậm rãi thêm một câu: “Trừ ngươi.”

Tâm cơ nặng nề như Nhạc Quy: “…”

Sau khi luống cuống giúp hắn mặc quần áo xong, vừa ngẩng đầu lên đã chạm ngay ánh mắt trầm tĩnh uy nghiêm của Đế Giang. Nàng lập tức phản xạ có điều kiện, giơ tay che mặt hắn lại.

Đế Giang: “?”

Nhận ra mình làm trò kì quặc, Nhạc Quy cắn răng, làm cũng làm rồi bèndứt khoát nghiêng đầu, hôn “chụt” một cái lên môi hắn rồi quay người bỏ chạy.

“Tôn thượng a a a ta hôn một chút phu quân tương lai của mình cũng đâu có phạm pháp!!”

Giọng nói theo bước chân mỗi lúc một xa, chớp mắt đã biến mất ngoài cửa.

Đế Giang đứng lặng hồi lâu, rồi bỗng bật ra một tiếng cười khẽ từ cổ họng.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com