“Cách xa nàng một chút đi, nếu không dễ bị ảnh hưởng đấy.” A Hoa thở dài, không dám tưởng tượng nếu cả Đế Giang mà cũng thành ra giống Nhạc Quy, thì cảnh tượng đó sẽ khủng bố đến mức nào.
Nhạc Quy bị tiếng động làm phiền, khó chịu hừ hừ vài tiếng, trở mình tiếp tục ngủ.
Đế Giang nghe thấy nàng lầm bầm gì đó trong mơ, bèn ghé sát lại, liền nghe nàng lầu bầu nhỏ xíu: “Canh gà…”
Đế Giang: “…”
Lúc này trời đã hoàn toàn tối đen. Nhạc Quy vẫn đang ngủ ngon, mà rõ ràng đã quên mất bản thân đang nằm bò trên bàn đá. Theo bản năng trở mình một cái.
Đế Giang và A Hoa cùng quay sang nhìn. A Hoa mắt sáng lên, mong chờ nàng rớt xuống kiểu chó ăn c*t cho hả giận. Ai ngờ Nhạc Quy vừa trượt khỏi bàn, lại như được đôi tay vô hình đỡ lấy, lơ lửng giữa không trung, rồi tiếp tục ngủ ngon lành.
So với nằm gục trên bàn thì tư thế này rõ ràng thoải mái hơn, nàng lăn qua lăn lại hai vòng, ngủ càng say. A Hoa lập tức liếc nhìn về phía Đế Giang. Đế Giang vẻ mặt vẫn điềm tĩnh, quay người về phòng như thể chưa từng xuất hiện.
Có vẻ như, Nhạc Quy thật sự sắp trở thành nữ chủ nhân của nơi này rồi. A Hoa chống cằm, trầm tư.
Tuy trong thôn linh khí không nhiều, nhưng không khí lại vô cùng trong lành. Đặc biệt khi đêm xuống, gió đêm mang theo tiếng ve gọi từ xa, mọi thứ đều yên bình dễ chịu.
Đến nửa đêm, Nhạc Quy chợt tỉnh giấc. Mở mắt ra, phát hiện bản thân đang lơ lửng giữa không trung. Nàng hoảng hốt hét lên một tiếng, kế tiếp liền rớt “bịch” xuống đất.
Đau đến mức chửi ầm lên: “A Hoa c.h.ế.t tiệt! Có phải ngươi giỡn ta không?”
A Hoa đã sớm trốn về trong kính, nghe thấy cũng chỉ biết trợn trắng mắt. Vừa nghĩ đến việc sau này Nhạc Quy thật sự sẽ trở thành “nữ chủ nhân” của mình, nàng liền cảm thấy vô cùng không cam lòng.
Nhạc Quy càu nhàu bò dậy, đang định trở về phòng thì bỗng thấy trên bàn có đặt một chén canh, vẫn đang bốc hơi nóng hôi hổi, thoạt nhìn rất quen.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Canh gà?” Mắt nàng sáng rỡ, vội bưng lên húp một ngụm lớn.
Mùi hương đậm đà, rõ ràng được hầm từ bào ngư sò biển gì đó, còn thơm hơn cả nồi canh của Lý thẩm ban trưa. Nhạc Quy vừa húp vừa nhắm mắt thưởng thức, chẳng mấy chốc đã uống sạch.
Từ trong gương truyền ra giọng nói lạnh nhạt của A Hoa: “Không sợ trúng độc c.h.ế.t à?”
“Đêm hôm khuya khoắt mà còn có một chén canh gà nóng hôi hổi, rõ ràng là tôn thượng nấu, sao có thể hại ta được?” Nhạc Quy đáp, rồi hướng về phía cánh cửa phòng đóng chặt mà gọi to: “Cảm ơn tôn thượng!”
A Hoa khịt mũi khinh thường trước thái độ "chó ngoan" của nàng. Đang tính quay về ngủ tiếp thì Nhạc Quy đột nhiên moi kính từ trong lòng ra, gõ gõ hai cái: “Này, tôn thượng từ khi nào biết nấu canh gà vậy?”
A Hoa nghẹn lời: “Uống xong rồi mới hỏi?”
Ngân hà lấp lánh
“Không được à?” Nhạc Quy thản nhiên.
A Hoa nhìn nàng một lúc lâu, lạnh lùng cười: “Được chứ, sao lại không. Ngươi sắp thành nữ chủ nhân của Vô Ưu Cung rồi, còn gì mà không được?”
“Ta chỉ muốn hỏi canh gà từ đâu ra thôi, làm gì mà chua loét như giấm đổ vậy?” Nhạc Quy cau mày.
A Hoa dứt khoát chui tọt lại vào kính, không thèm để ý tới nữa.
Nhạc Quy sờ mũi, cũng về phòng ngủ tiếp. Mãi đến sáng hôm sau, nàng mới trực tiếp đến phòng chính hỏi Đế Giang.
“Canh gà?” Đế Giang ngước mắt lên, “Canh gà gì?”
“Chính là chén canh gà trong sân tối qua ấy!” Nhạc Quy khoa tay múa chân diễn tả.