Ma Quân Nghe Thấy Ta Muốn Công Lược Hắn

Chương 101



Nhạc Quy dừng lại một chút, đảo mắt tìm quanh một vòng, cuối cùng vẫn quay về trước mặt A Hoa: “Cơm đâu?”

A Hoa đáp: “Tôn thượng ăn rồi.”

Nhạc Quy: “…”

“Nhìn gì mà nhìn, tôn thượng là chủ nhân chúng ta, có đồ ngon thì đương nhiên phải dâng lên cho người chứ?” A Hoa gậy ông đập lưng ông, hừ lạnh: “Tuy bánh bao, dưa muối với cháo không phải thứ gì quý báu, nhưng tôn thượng giờ không thể tụ linh, có gì ăn nấy cũng coi như khá rồi. Ngươi sẽ không vì chuyện này mà thấy không vui chứ?”

Nhạc Quy nghiến răng: “Đương nhiên không! Tôn thượng có no thì mới nhanh hồi phục, có hồi phục hoàn toàn mới có thể về Ma giới thành thân với ta ta, ta còn mong người ăn được nhiều một chút!”

Vừa dứt lời, bụng cô lại réo lên “lộc cộc”.

A Hoa cười càng khoái: “Vậy cơm trưa cũng để tôn thượng ăn luôn nhé?”

“Dĩ nhiên rồi.”

Hai người đứng đối diện, lại bắt đầu cãi nhau nhau y như chó với mèo.

Dù trời đã lên cao, nhưng còn hơn một canh giờ nữa mới tới bữa trưa. Nhạc Quy gần đây quen sống có ba bữa đúng giờ, giờ bị ép quay lại những ngày ăn mỗi quả táo cầm hơi ở Đê Vân phong, cả người cứ bồn chồn không yên, đi qua đi lại vài vòng trong sân, đang định quay về phòng nằm ngủ thì bỗng nhớ ra Lý thẩm mỗi lần nấu cơm đều làm nhiều, lỡ như Đế Giang ăn không hết thì sao?

Ý nghĩ vừa lóe lên, bước chân Nhạc Quy liền đổi hướng ngay tức thì.

“Ta khuyên ngươi đừng có đi.” A Hoa chậm rãi lên tiếng, hiển nhiên đã đoán được nàng nghĩ gì: “Chủ nhân sinh từ ma khí tụ lại, bản tính vốn thích huyết chiến, cao ngạo độc tôn. Giờ bị thương nặng, linh phủ tổn hại, rất dễ bị bản năng chi phối. Nếu giờ người đang tâm trạng không tốt, ngươi đoán thử xem ngươi còn có thể nguyên vẹn mà ra ngoài không?”

Bước chân Nhạc Quy khựng lại, bất giác nhớ tới chuyện tối qua suýt bị Đế Giang bóp cổ chết, lập tức lặng lẽ quay lại ngồi xuống bàn đá.

“Tôn thượng chừng nào thì mới hồi phục như cũ?” Cô nghiêm mặt hỏi.

A Hoa liếc nhìn nàng một cái, vốn định bảo thương tổn kiểu này trong đại chiến là chuyện thường, chỉ cần linh phủ hồi phục là linh lực sẽ lại sinh ra không ngừng, với tu vi như Đế Giang, chỉ cần tịnh dưỡng vài ngày là không sao nữa. Nhưng nhớ đến dáng vẻ đắc ý tối qua của nàng, A Hoa cười lạnh: “Cũng nhanh thôi, tám chín… mười năm là cùng.”

Nhạc Quy: “…”

“Sao cái mặt ngươi lại như vậy? Tám, chín, mười năm cũng chỉ trong chớp mắt thôi mà?” A Hoa giả ngây hỏi lại, rồi làm ra vẻ giật mình: “À, ngươi sợ phàm nhân sống không đủ lâu, không đợi nổi người ta khỏi bệnh à? Không sao đâu, chỉ là tám, chín, mười năm thôi mà. Ngươi giờ hai mươi, tầm khoảng một trăm tuổi là người ta khỏe lại, lúc đó có thể thành thân với ngươi rồi ha.”

Trong đầu Nhạc Quy lập tức hiện lên cảnh tượng Đế Giang tuổi trẻ dung mạo như ngọc, nắm tay một bà lão mắt sụp mí là mình rùng mình một cái: “Không có cách nào hồi phục nhanh hơn sao?”

A Hoa nhìn cô chằm chằm một lúc, cong môi: “Có.”

“Gì cơ?” Hai mắt Nhạc Quy sáng bừng.

A Hoa đáp gọn: “Song tu.”

Nhạc Quy: “?”

“Bình thường thì phải cùng người có tu vi cao mà song tu.” A Hoa ra vẻ cao thâm, từ trên xuống dưới đánh giá nàng một vòng: “Ở đây toàn là phàm nhân, nhưng mà phàm nhân cũng được, chỉ là hồi phục hơi chậm, chắc ba bốn năm là khỏe.”

“Thật không?” Nhạc Quy kích động.

A Hoa cũng hào hứng theo: “Thật đấy!”

“Kẽo kẹt” một tiếng, cửa phòng chính mở ra. Đế Giang đứng thẳng tắp ở ngưỡng cửa, gương mặt chẳng lấy gì làm vui: “Các ngươi ồn cái gì?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Tôn thượng, A Hoa nói ta với người song tu thì người sẽ hồi phục nhanh hơn.” Nhạc Quy đáp ngay.

A Hoa: “…”

Đế Giang liếc cả hai một cái, không nói gì, nhưng ba chữ "Hai kẻ ngu ngốc" đã viết rõ rành rành trên mặt.

Hộp cơm bị đặt ngay ngoài cửa, cửa phòng lại đóng rầm.

A Hoa lập tức nổi đoá: “Ngươi chơi ta à?”

“Là ngươi chơi ta trước.” Nhạc Quy mặt không đổi sắc: “Ta vốn tin ngươi, ai ngờ ngươi lại bịa ra cái trò song tu linh tinh gì đó, muốn gạt người thì cũng dùng chút đầu óc đi chứ?”

A Hoa tức đến suýt phun máu, giận dỗi chui vào gương không chịu ló ra.

Ngân hà lấp lánh

Nhạc Quy đại thắng, tâm tình phơi phới, đi qua phòng bên tìm Lý thẩm.

Lại thêm ít tiền, trưa hôm đó cô như nguyện có được hai phần cơm. Nhạc Quy vốn định đem phần của Đế Giang mang vào phòng cho người, nhưng vừa thấy Lý thẩm còn đặc biệt nấu một bát canh gà riêng cho người bệnh.., mà đó lại là một bát duy nhất!

Thế là, lát sau Nhạc Quy khẽ hé cửa phòng chính: “Tôn thượng, người còn đang đả tọa sao?”

Đế Giang đã kết thúc, nghe vậy ngẩng lên: “Gì?”

Nhạc Quy cười hề hề, chạy tới ngồi bên giường: “Lý thẩm nấu cơm trưa rồi, người muốn ăn không?”

【Đừng nói, đừng nói, ngươi mà không ăn thì bát canh gà kia sẽ là của ta hết!】

Đế Giang nhìn nàng một hồi lâu, đột nhiên lạnh giọng: “Sau này mà còn tính toán mấy trò thế này, ta khuyên ngươi đứng cách ta hai mét trở lên.”

“Hả?” Nhạc Quy ngơ ngác.

“Ăn.” Đế Giang chỉ nói một chữ.

Nhạc Quy: “…”

Nàng tính toán cả buổi, cuối cùng vẫn là phải cùng Đế Giang ra sân ăn cơm.

“Khoai lang đỏ với bắp là của tôn thượn, canh gà là của ta.” Đến nước này rồi, Nhạc Quy vẫn còn cố gồng: “Lý thẩm nói nữ tử mà gầy quá thì không tốt, phải ăn đồ bổ.”

Đế Giang bưng chén canh gà, uống một hơi cạn sạch.

Nhạc Quy: “…”

“Hương vị không tệ.” Đế Giang gật đầu.

Nhạc Quy nước mắt lưng tròng.

【Canh gà! Canh gà của ta mà!】

“Nhìn ta làm gì?” Đế Giang cố ý hỏi: “Chẳng lẽ chỉ một bát canh gà mà cũng tiếc với ta?”

Nhạc Quy mắt còn hoe hoe đỏ, nhưng vẫn kiên cường: “Sao lại tiếc chứ, ta… ta bỏ được, người thích là được.”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com