Đêm tân hôn, cuối cùng ta cũng gặp được Chu Quân Sơn.
Hắn mặc một thân áo cưới màu đỏ rực, tóc được chải chuốt tỉ mỉ buộc vào chiếc kim quan, càng làm nổi bật khuôn mặt tuấn tú không ai sánh bằng kia. Đến lúc này, ta mới biết vị công tử vô song mà người kinh thành xưa nay ca tụng quả nhiên không phụ lại tiếng tăm.
Chỉ là… hắn nhắm mắt, đuôi lông mày khẽ động, từ khi hắn vén khăn trùm đầu của ta, vẫn không hề mở mắt ra.
Hắn không nhìn thấy được.
Trong phòng đèn đuốc sáng trưng, ánh nến chiếu lên chiếc gương đồng trên bàn, soi ta chẳng khác nào yêu quái trong sách đã nói.
Vị công tử đẹp tựa thần tiên này hồi lâu không có động tác, ta xoắn xuýt suy nghĩ, chẳng lẽ hắn không muốn?
Đang thất thần, đột nhiên cảm thấy trên mặt có thứ gì đó mát lạnh phủ lên, lúc này ta mới phát hiện Chu Quân Sơn đang dùng lòng bàn tay miêu tả đường nét trên khuôn mặt ta.
Ngón tay thon dài lướt qua đuôi mắt ta, hắn đột nhiên mở miệng, “Phu nhân”.
Hắn đột nhiên gọi một tiếng “phu nhân”, nghe rất tự nhiên, ngược lại khiến ta lúng túng. May mà người này không nhìn thấy, nếu để hắn thấy khuôn mặt đỏ bừng của ta, không biết sẽ là tình hình ra sao nữa?
Đêm đó chúng ta uống rượu hợp cẩn, hắn ở bên cạnh ta, mái tóc dài xõa trên chiếc giường đỏ rực, đẹp như người trong tranh.
Có thể gả cho mỹ nhân như vậy, nếu là người khác có lẽ ngay tại chỗ đã cười thành tiếng, ta lại không vui như vậy.
Chu Quân Sơn hơn ta năm tuổi, tuổi trẻ đã thành danh, từ khi hắn mù mắt thì ít người thấy qua hắn.
Ai nấy đều cảm thán đáng tiếc, nói hắn không chỉ con đường làm quan vô vọng, mà còn bị thương ở mặt, hủy hoại một khuôn mặt đẹp, tính tình lại trở nên bất thường, vui buồn vô cớ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trước đây hắn là lương xứng trong lòng biết bao quý nữ kinh thành, bây giờ lại có bao nhiêu người tránh né không nhắc đến, sợ Ninh vương gia xin ý chỉ tứ hôn từ Hoàng thượng. Nghe nói ta và hắn đính hôn rồi, không ít người thở phào nhẹ nhõm.
Lúc đó ta còn rất vui, nghĩ nếu hắn thật sự như lời đồn, ta cũng không cần phải có cảm giác tội lỗi gì.
Nhưng mà, lời đồn không thể tin hết được, tính cách của hắn không phải vui buồn vô cớ thay đổi triệt để như thế.
Ta thật sự không nên, kéo hắn vào một ván cược hoang đường.
---
Ngày hôm sau, ta dậy thật sớm, ngồi trước gương đồng ngẩn người nửa buổi, rồi mới lục lọi hết chai lọ son phấn của mình thoa đầy lên mặt.
Trong lúc đó, Chu Quân Sơn ngồi bên cạnh ta, nghe ta không còn tiếng động, cười hỏi, "Phu nhân trang điểm xong chưa?"
Ta thất vọng "ừm" một tiếng, hắn liền vươn ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt đầy son phấn của ta.
Hắn thấy mới lạ, nhưng ta đội cái mặt này được hắn dắt đến chính đường dâng trà cho trưởng bối của hắn, xung quanh im phăng phắc.
Phụ thân hắn ——— Ninh Vương thế tử vội vàng nhận trà, mẫu thân lập tức nhét cho ta một túi gấm đầy châu ngọc, không mất lễ nghĩa, chỉ là nụ cười của bà rất gượng gạo, xã giao vài câu liền quay đầu không nhìn ta nữa.
Ngồi trên chủ vị là Ninh Vương và Vương phi của ông, tức là tổ phụ tổ mẫu của Chu Quân Sơn. Ninh Vương gia quả thật nhìn ta thêm hai lần, lại nhìn đích trưởng tôn đang nhắm mắt mỉm cười bên cạnh, thở dài thườn thượt.
Mỗi bước mỗi xa
Các trưởng bối đã giữ đủ thể diện, khăng khăng không nhắc đến ta ra sao, cuộc hôn nhân này thế nào, chỉ nói mấy câu lời hay ý đẹp, nhờ vậy mà cảnh tượng mới không quá khó xử.
Trẻ con thì không kìm được. Tiểu đệ của Chu Quân Sơn bị khuôn mặt ta không thể che giấu được dọa sợ, mặt đỏ bừng, cuối cùng vẫn chỉ vào ta mà hét lên một tiếng "ma lem".
Tiếng hét của nó trong chính đường yên tĩnh vang vọng lạ thường, tay Chu Quân Sơn đang nắm tay ta siết chặt lại tức thì. Ta nghe thấy tiểu đệ bị Thế tử răn dạy, tiếng khóc của trẻ con truyền đến, "Nàng ta chính là ma lem! Đại ca phong thái tuấn tú, sao có thể lấy Quỷ Dạ Xoa như vậy làm tức phụ!"