Phụ thân ta, một người giữ chức Hình Bộ Thượng Thư nổi tiếng nghiêm khắc, ngày thường mặt mày lạnh tanh không chút tươi cười, ai nhìn thấy cũng phải run sợ.
Mà ông bây giờ đang bị ta ôm cổ, giống như bị xiềng xích siết chặt cổ họng, vẻ mặt trông vừa căng thẳng vừa đáng thương, tựa như gặp phải chuyện khó khăn tày trời.
Ta gối đầu lên vai ông nói: “Phụ thân, qua năm là con đã mười tám rồi.”
Thân thể phụ thân run lên, ấp úng nói: “Không sao, mười tám thì mười tám, ta nuôi con cả đời…”
Ta lạnh lùng cắt ngang ảo tưởng của ông: “Phụ thân, người đi nói cho con một mối hôn sự đi.”
Sắc mặt phụ thân trầm xuống, ông rất đau khổ, ta còn đau khổ hơn.
Trong kinh thành hiếm có cô nương nào lớn như vậy mà vẫn chưa đính hôn, đặc biệt còn là tiểu thư nhà quan.
Nhưng tên của ta ——— Bùi Nguyên Nguyên, là cơn ác mộng của biết bao thanh niên tài tuấn trong thành.
Bởi vì ai cũng biết, Bùi Nguyên Nguyên xấu xí vô cùng.
Khi ta sinh ra, phụ thân chỉ là một người con cháu không được sủng ái trong Bùi gia, sống cùng nương ở một tiểu viện hẻo lánh trong Bùi phủ, cuộc sống nhẫn nhịn chịu đựng.
Nhà đã dột còn gặp phải mưa suốt đêm, đúng là ta không có mắt, lại đầu thai vào bụng mẫu thân.
Khi mẫu thân sinh, bà đỡ run tay làm rơi cái chậu, dường như bị kinh hãi gì đó mà chạy ra ngoài, vừa chạy vừa la hét rằng mẫu thân của ta sinh ra quái vật, một con quái vật da dẻ loang lổ đen trắng như chó đốm.
Ta bị đồn là yêu nghiệt chuyển thế hại người, đương gia chủ mẫu muốn thiêu c.h.ế.t ta, phụ thân đã quỳ ở cửa một đêm, chủ mẫu cuối cùng cũng đại từ đại bi nới lỏng, cho phép phụ thân tự tay đốt lửa xử lý ta, cũng coi như bà ta đã khai ân.
Không ai ngờ rằng phụ mẫu ta cả đời nhẫn nhịn lại dám phản kháng, ngày hôm đó phụ thân liền dọn ra khỏi Bùi phủ.
Cả nhà ta ở nhờ trong một ngôi miếu chừng một năm, năm thứ hai, phụ thân ta thi đỗ, sau này, con đường làm quan của ông thuận buồm xuôi gió, thăng tiến liên tục, ông và mẫu thân ân ái mặn nồng, đối với ta lại vô cùng yêu thương.
Ta tuyệt đối tin rằng ông yêu thương ta, dù sao cũng không ai có thể mỗi sáng ra cửa đều phải gõ cửa phòng ta, xoa xoa mặt ta nói một câu: “Nguyên Nguyên ngoan, ta lên triều đây.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cả đời này ta chỉ soi gương một lần, còn là khi còn nhỏ vẫn có vài phần đáng yêu, nhưng nếu bảo ta mỗi ngày phải xoa xoa cái mặt này, thà c.h.ế.t còn sướng hơn.
Phụ thân đã chuẩn bị sẵn phải nuôi ta cả đời, mà ta thì không.
Ông không hỏi ta vì sao đột nhiên muốn lấy chồng, chỉ là đau đầu cả tháng, sắc mặt lạnh đến nỗi người ngoài đều tưởng ông đang xử lý vụ án lớn nào đó, mà một tháng sau, ông định ra cho ta một mối hôn sự.
Đứa con gái xấu xí nổi tiếng kinh thành, phải gả cho chàng mù nổi tiếng kinh thành.
Ta nghĩ đi nghĩ lại, thật là tuyệt xứng mà.
---
Chàng mù đó là đích trưởng tôn của Ninh vương gia, Chu Quân Sơn, dòng dõi vương thất, xem ra là ta trèo cao rồi.
Nói ra thật khéo, lần duy nhất ta xuất hiện trước mặt mọi người, còn có chút duyên phận với hắn.
Khi còn bé, phụ thân từng đưa ta đến dự tiệc sinh nhật của một công tử thế gia, ông hy vọng có thể giúp ta tìm một người bạn, nhưng với cái mặt này của ta đã làm trò cười cho thiên hạ, triệt để nổi tiếng.
Lúc đó trong bữa tiệc còn có một người “nổi tiếng” hơn ta, chính là vị vương tôn kia. Nghe nói hắn làm một bài thơ, kinh diễm đến chúng nhân.
Chỉ tiếc, ta chỉ lo trốn tránh, hoàn toàn không thấy được nhân vật phong vân kia trông như thế nào.
Càng tiếc hơn là, một năm sau hắn bị bệnh mù cả hai mắt.
Mỗi bước mỗi xa
Chu Quân Sơn thông minh hơn người, tuổi trẻ đã học phú ngũ xa, lại thừa hưởng dung mạo của mẫu phi, đẹp đến kinh tâm động phách. Nếu không vì trận bệnh kia, tiền đồ đều hủy hoại trong chốc lát, tuyệt đối sẽ là chàng trai chói mắt nhất kinh thành.
*học phú ngũ xa: chỉ những người học rộng hiểu nhiều, kiến thức phong phú.
Thuộc hạ của phụ thân nói bọn ta xứng đôi, ông lại rất trù trừ, bởi vì ông vốn muốn tìm cho ta một người tứ chi lành lặn, có thể vui vẻ với dung mạo của ta… Nhưng mà, khắp thiên hạ, ngoài phụ thân ta ra, hẳn là không có nam nhân thứ hai như vậy.
Phụ thân không nói cho ta biết, chuyện hôn sự là do phủ Ninh Vương chủ động tìm đến.
Dù có vạn phần khó hiểu, phụ thân thấy ta vô cùng vui mừng, liền không nói gì cả.
Mấy tháng sau, ta nở mày nở mặt gả vào phủ Ninh Vương, cùng Chu Quân Sơn bái đường thành thân.