Ta chỉ cảm thấy khí huyết sôi trào, nước mắt suýt nữa rơi xuống, xung quanh đột nhiên trở nên vô cùng ồn ào, tiếng răn dạy và tiếng khóc vang lên không ngừng, ta bị người ta kéo đi trốn chạy.
Trong lúc mơ hồ, dường như lại quay về bữa tiệc thuở nhỏ, xung quanh đầy tiếng chế giễu và chỉ trích, cùng những lời xì xào to nhỏ không thể che giấu.
Có người che tai ta, dẫn ta rời khỏi đó. Đến khi ta hoàn hồn thì đã về đến nhà, trước mặt là khuôn mặt áy náy của phụ thân. Từ đó về sau, ta không bao giờ xuất hiện trước mặt mọi người nữa.
Ta ở trong đình viên mà trưởng thành từng ngày, sống một cách vô tư vô lo. Phụ thân tưởng ta đã quên chuyện đó, mẫu thân tưởng ta không bận tâm.
Sao có thể chứ? Ta bận tâm đến dung mạo xấu xí hơn bất cứ ai, không dám nhớ lại từng chút một của ngày hôm đó, càng không dám nhớ bất kỳ ai, sợ rằng những biểu cảm giễu cợt và ghét bỏ đó sẽ hiện lên trong tâm trí.
Đầu óc ta ù đi, chỉ cảm thấy xung quanh đầy tiếng ồn ào. Hắn ôm ta vào lòng: "Đừng sợ, ta là một người mù. Phu nhân trong mắt ta vẫn là một giai nhân có cốt cách vô cùng xinh đẹp."
Hắn không tiếc khơi lại nỗi đau của mình để an ủi ta, ta chỉ nghe thấy tiếng tim hắn cũng đập mạnh mẽ như ta.
"Đừng nói bậy", Ta ở trong lòng hắn khẽ nói, chỉ thấy hắn vỗ nhẹ lưng ta, như dỗ trẻ con vậy.
Sau này nghe thị nữ nói, tiểu đệ không chỉ bị Thế tử răn dạy, mà sau lưng còn bị tổ phụ tổ mẫu của hắn phạt một trận nên thân.
Từ ngày đó trở đi, Chu Quân Sơn hạ lệnh không cho người ngoài vào viện của hắn.
Hắn vuốt ve đường nét khuôn mặt ta, nói với ta không cần trang điểm đậm như vậy, vì từ nay về sau sẽ không bao giờ có ai nói về ta đẹp hay xấu nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Mỗi bước mỗi xa
Thật tình, ta thực sự cảm động, cảm động đến nỗi ăn thêm một bát cơm trưa.
Đầu bếp của Vương phủ không biết học nghề từ đâu mà ra, món nào làm ra cũng hợp khẩu vị ta.
Sợ ta buồn bã, Chu Quân Sơn còn sắp xếp múa rối nước, các nghệ nhân điều khiển con rối bằng giọng hát hài hước. Ta vốn thích những trò nhỏ này, để không phát ra tiếng cười không kìm nén được bên cạnh hắn, ta cố gắng níu giữ khóe môi, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được, ám ảnh ban ngày liền tan biến hết.
Đêm đó, ta và hắn vui vẻ nói chuyện về tình tiết của vở múa rối, hắn nghiêng tai lắng nghe, đột nhiên véo nhẹ ngón tay ta nói, "Phu nhân có thể không cần gò bó như vậy."
Gò bó ư?
Ta nhớ lại hôm nay đã cười không chút hình tượng, đối với một nữ tử khuê các mà nói, hành vi như vậy đều sẽ bị cô cô quản giáo răn dạy.
Cách dạy dỗ con cái của gia đình ta là nuông chiều, phụ thân thì khỏi nói rồi, mẫu thân trước khi xuất giá tuy là tiểu thư khuê các, nhưng chưa bao giờ yêu cầu ta phải giống như những nữ tử khác, cái gì là quy tắc, cái gì là lễ nghi, đều mặc kệ hết, để ta ở nhà làm Sơn Đại Vương, trèo tường leo cây vô cùng thành thạo, cũng chỉ đến trước khi xuất giá mới mời cô cô quản giáo huấn luyện cấp tốc hai ngày, để tránh làm trò cười.
Khi xuất giá, mẫu thân hai mắt đẫm lệ nói với ta: "Mẫu thân thật sự không ngờ con lại sắp lấy chồng nhanh như vậy, đến Vương phủ, tính tình hãy kiềm chế một chút, đừng làm những chuyện hoang đường nữa, kẻo người ta lại nói con không có quy củ mà phải chịu thiệt thòi."
Ta ghi nhớ lời này, vội vàng nói: "Không gò bó!"
Chu Quân Sơn nghiêng đầu, lông mày hơi nhíu, ta từ khuôn mặt đó nhìn ra được vài phần nghi hoặc.