Ngôi chùa không lớn lắm, hòa thượng cũng không nhiều, rất thanh tịnh. Phật tổ trong đại điện, vẻ mặt trang nghiêm, ta thành kính cầu nguyện Chu Quân Sơn có thể nhìn thấy ánh sáng trở lại, tiện thể hỏi xem liệu hắn có vì dung mạo của ta mà ghét bỏ ta hay không, đương nhiên, Phật tổ không thể cho ta được câu trả lời.
Suy cho cùng cũng là ta tự mình đi vào ngõ cụt, sợ bị phụ thân ta cằn nhằn, cũng không dám về nhà, không có chỗ nào để đi, liền ở nhờ trong ngôi chùa nhỏ hai ngày.
Ngày thứ ba, ta quỳ trước mặt Phật tổ chưa đến nửa canh giờ thì bị người ta kéo lên, quay đầu lại nhìn, là phu quân ta Chu Quân Sơn, hắn nhìn ta, ánh mắt nóng rực, nhưng vẻ mặt đầy giận dữ.
Ta còn chưa kịp phản ứng lại chuyện mắt hắn đã khỏi, thì suýt chút nữa bị roi quất ngang bên cạnh quét trúng. Mà phụ thân ta, đang giận dữ chuẩn bị quất roi thứ hai.
Sao phụ thân lại đến đây!
Chu Quân Sơn ôm ta tránh đi, phụ thân ta lúc này không để ý đến hoàn cảnh, mắng: “Có bản lĩnh rồi nhỉ! Phụ mẫu nuôi con lớn thế này, con lại bỏ nhà đi?”
Ông còn muốn quất tiếp, Chu Quân Sơn ôm chặt ta vào lòng, quay lưng chuẩn bị đỡ một roi cho ta. Hắn không hiểu, phụ thân ta dùng roi chính là bậc thầy, có thể đảm bảo roi quét qua sát người mà không gây thương tích,
Đây là thủ đoạn thường dùng khi bức cung phạm nhân, chơi chính là cảm giác hồi hộp.
Thế là khi Chu Quân Sơn phát ra tiếng rên nhỏ, ta vẫn chưa kịp phản ứng.
Đánh thật sao!
“Khụ!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ninh vương, sao ngài cũng đến đây!
Ta nhìn kỹ lại, không chỉ có Ninh vương, mà còn có cả thế tử phu nhân, tiểu thư, thiếu gia, một đám người hầu của phủ Ninh vương, đen nghịt kéo đến.
Đầu ta gục xuống, ngất đi. Hay là c.h.ế.t quách cho xong.
Sau này ta mới biết, ngày đó lão đầu chữa bệnh, không chỉ tự mình làm ra vẻ, mà còn giúp ta làm ra vẻ.
Lão vân đạm phong khinh nói ta quỳ ở cửa nhà lão hai ngày, khóc lóc cầu xin lão cứu phu quân ta, thần y vuốt râu nói, “Ta hỏi nàng ta, ngươi cái gì cũng nguyện ý sao?”
Lão còn cố ý úp mở, “Phu nhân lúc đó không chút do dự nói, dù lên núi đao xuống biển lửa, nguyện ý trả bất cứ giá nào, cầu cho phu quân nàng ta được nhìn thấy.”
Thần y thêu dệt câu chuyện của ta ly kỳ hấp dẫn, nhưng hết lần này đến lần khác mọi người đều không tìm được ta, điều này lại khiến câu chuyện bịa đặt kia thêm vài phần đáng tin, tựa như ta thật sự đã trả một cái giá cực kỳ nghiêm trọng nào đó vậy.
Mỗi bước mỗi xa
Hậu quả là ngoại trừ Chu Quân Sơn vẫn còn đang ngủ say, phủ Ninh vương loạn thành một đoàn, khắp nơi phái người tìm ta. Chuyện này truyền đến nhà ta, phụ thân ta lúc đó liền sốt ruột, lùng sục khắp thành.
Mà Chu Quân Sơn vừa tỉnh lại, còn chưa kịp vui mừng vì đôi mắt sáng trở lại, liền nghe tin thê tử của hắn mất tích.
Vì ngôi miếu nhỏ hẻo lánh này đủ hẻo lánh, bọn họ tìm ta mất tận hai ngày, cũng đủ để chuyện này lan truyền thành trận sóng gió khắp thành, thêu dệt ra vô số phiên bản.
Ta nổi tiếng rồi, mặc dù trước đó ta đã rất nổi tiếng, nhưng lần này ta nổi tiếng, là vì một câu chuyện cảm động bi tráng.
Bất kể quá trình thế nào, mắt của Chu Quân Sơn quả thật đã khỏi. Cho nên, câu chuyện ta cầu nguyện trước Phật “nguyện chịu trăm đời nghiệp hỏa đổi lấy phu quân khỏe mạnh” càng lan truyền rộng rãi.