Lương Xứng

Chương 11



Mưa rơi rất lớn, ta đã đứng ở cửa một canh giờ rồi, xuyên qua cửa sổ, có thể thấy bóng thần y đi đi lại lại bên trong ngày càng thường xuyên.

Dù sao lão cũng không phải người bằng đá, hơn nữa, ta lại cố ý chọn ngày mưa gió mà đến! Cộng thêm khuôn mặt khiến trời kinh đất sợ, quỷ khiếp thần sầu của ta, đảm bảo Diêm Vương gia đi ngang qua cũng phải nhìn thêm một lần, huống hồ là một thần y.

Cuối cùng, ta kiệt sức mà ngã xuống.

"Đứng dậy đi!"

Lão kéo cửa ra, cũng kéo ta dậy, bọn ta hầu như đồng thanh mở lời.

"Mặt của cô nương thực sự rất khó..."

"Cầu ngài cứu giúp đôi mắt của phu quân ta."

...

Dường như không ngờ ta lại cầu y cho phu quân, lão trợn tròn mắt, ta cũng trợn tròn mắt, đối diện không lời.

Ta trịnh trọng mời lão đầu đến Vương phủ để chẩn mạch cho Chu Quân Sơn. Ban đầu lão không mấy tình nguyện, nhưng không chịu nổi sự mềm dẻo kiên trì của ta nên mới đồng ý.

Sau khi xem xong, ta đưa lão ra ngoài phủ.

"Không ngờ nha đầu ngươi lại vì một lời đánh cược mà gả cho một người mù."

Ta có chút bất mãn: "Người mù thì sao, phu quân của ta phong thái tuấn lãng, học rộng tài cao, từng có vô số cô nương trong kinh thành nhớ thương chàng ấy, có thể xếp hàng ra tận ngoài thành..."

Lão đầu trầm ngâm chốc lát rồi mỉm cười, "Cũng phải, chẳng mấy chốc những cô nương đó sẽ phải hối hận khôn nguôi thôi."

Ta mừng như điên, "Vậy là mắt của chàng ấy có thể cứu được?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Không tính là việc gì khó khăn, ngược lại là ngươi, tiểu nha đầu, ngươi đối với hắn dụng tình rất sâu. Lời đánh cược cũng có thể tùy tiện bỏ qua, ngươi đã nghĩ kỹ sau khi hắn khỏi bệnh ngươi sẽ thế nào chưa?"

Lão đầu đi rồi, ta đứng lặng hồi lâu ở cửa. Nói thật, ta chưa chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, kỳ thực căn bản còn chưa từng nghĩ tới, ban đầu ta rất vui mừng về cuộc hôn nhân này, chính là vì hắn là một người mù...

Còn bây giờ thì sao? Nếu hắn mở mắt ra, giống như tiểu đệ của hắn thấy ta là một quái vật xấu xí, ta lại phải tự xử lý bản thân thế nào đây? Những ngày ở Vương phủ này, trừ thời gian đầu, sau này đám người hầu đều đã quen với khuôn mặt ta, Lan Y cũng chưa từng nói gì về dung mạo của ta, ta dường như đã bị tê liệt.

Nhưng tiếng cười nhạo trong bữa tiệc thời niên thiếu vẫn thỉnh thoảng vang lên bên tai ta.

Mỗi bước mỗi xa

Lời đồn đại đáng sợ, đến lúc đó phu quân của ta lại trở thành chàng trai sáng giá nhất, những người đó sẽ lại chế giễu hắn đã cưới một thê tử xấu xí như vậy như thế nào đây.

Ta suy đi nghĩ lại, đủ mọi kết quả ta nghĩ đến đều không có kết cục tốt đẹp.

Người ta vào lúc này dễ đi đến cực đoan, thế nên ta đưa ra một quyết định mà ta cho là tốt nhất, đó là trốn tránh.

---

Ngày lão đầu đến phủ chữa bệnh, ta thuê một chiếc xe ngựa ra khỏi thành, thật ra ta cũng không biết đi đâu, chỉ là chưa nghĩ ra cách đối mặt với Chu Quân Sơn.

Ta đội mũ che mặt, dừng lại bên quán mì ven đường. Chủ quán là một đôi phu phụ già.

Bà lão bưng mì cho ta bước đi không vững, suýt chút nữa thì ngã, ông lão bên cạnh lo lắng đỡ lấy bà, lải nhải trách bà không cẩn thận, bà lão ngại ngùng cười cười, hai người trông rất ân ái.

Ta không nhịn được hỏi họ đã là phu thê bao lâu rồi.

Bà lão cười hi hi nói: “Tính ra là sáu mươi năm rồi”, Bà lại hỏi ta, “Sớm như vậy, cô nương chỉ một mình, là muốn đến chùa gần đây cầu phúc sao?”

Ta đặt đũa xuống ngẩn người, hàm hồ đáp một tiếng.

Bà lão nói, “Bồ Tát ở đó linh thiêng lắm, mong muốn của cô nương nhất định sẽ thành hiện thực.”

Ta không có hứng thú bái Phật, chỉ là sau khi ra ngoài thì đi lang thang không mục đích, nhưng đã ra rồi, không ngại đi xem một chút.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com