Nghe nói là do Phật tổ lão đầu thấy ta thành tâm, đặc biệt phái thần tiên chữa khỏi mắt cho phu quân, cũng miễn cho ta trăm đời nghiệp hỏa, chỉ thiêu đốt một thoáng rồi qua. Cho nên trên người ta mới có những vết đốm đen, đó là bằng chứng chịu nghiệp hỏa thiêu đốt.
Tất nhiên, cũng không ai đào sâu vào sự thật, rằng ta vốn từ trong bụng đã mặt mày dị dạng.
Ta hết lời để nói, đặc biệt là bây giờ, Chu Quân Sơn đang trả thù ta, ta đã ba ngày không bước chân ra khỏi phòng.
Ta vẫn không thể vượt qua được rào cản trong lòng.
“Nguyên Nguyên, nhìn ta này”, Giọng hắn khàn khàn, bình thường ta ghét nhất hắn như thế.
“Nhìn ta như thế này, chàng không sợ sao?”
Ngón tay hắn vuốt ve cằm ta, “Đâu phải lần đầu tiên gặp, sao lại sợ?”
Ta im lặng hồi lâu rồi nói: “Chàng biết không? Cả đời này ta chỉ soi gương một lần, suýt chút nữa đã khóc vì mặt mình xấu xí… Thật ra bọn họ nói không sai, sao có ai có thể đối diện với một khuôn mặt như vậy cả đời cơ chứ.”
Ta nhìn hắn, “Sau này ta không bao giờ soi gương nữa, ta vẫn chưa nói, không phải ta không thèm để ý, mà là rất để ý.”
Bàn tay hắn vuốt ve mặt ta, hồi lâu sau hắn đi ra ngoài.
Nói ra rồi thật ra có chút hối hận, suy cho cùng hắn không làm sai gì cả, là ta tự mình đi vào ngõ cụt, ngược lại còn làm bộ làm tịch.
Không lâu sau, cửa kẽo kẹt một tiếng đẩy ra, ta ngẩng đầu nhìn, mắt hắn bịt một mảnh vải, cười đưa tay về phía ta, “Giờ thì, nương tử có nguyện dắt tay vi phu không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ta biết tấm vải kia của hắn là sa, có thể nhìn thấy, nhưng vẫn đặt tay lên.
Ta làm ầm ĩ một trận như vậy, lão thần côn kia tuyệt đối là thủ phạm, tiếc rằng người này miệng lưỡi ba hoa chích chòe, nhưng lại thật sự có y thuật. Hiện tại lão đã chữa khỏi mắt cho đích trưởng tôn của Ninh Vương, danh tiếng lẫy lừng, chẳng mấy ngày đã bị làm phiền đến mức buộc phải cáo từ.
“Lão còn dám nói! Nếu không phải lão bịa chuyện, đâu đến nỗi náo loạn lớn như vậy? Vài ngày nữa thôi, người trong cung cũng sẽ đến tìm lão ngay thôi!”
Mỗi bước mỗi xa
Lão đầu vuốt râu, bị ta nói như vậy, lập tức muốn thu dọn hành lý bỏ đi.
Ta hỏi lão: “Lão không muốn… ở lại đây sao, có thể gặp được rất nhiều bệnh lạ khó chữa.”
“Hừ”, lông mày lão nhíu lại, “Một mình ngươi đã đủ làm khó ta rồi.”
Lão từ trong lòng n.g.ự.c lấy ra một cái bình ném cho ta. “Lúc đó tham một ngụm rượu, liền đánh cược một ván, dọa ta phải lật tung sách y, cũng chỉ tìm ra được một phương pháp này. Mỗi ngày bôi lên, có thể làm nhạt cái thứ dọa người trên mặt ngươi, nhưng nhạt được bao nhiêu còn xem vận may của ngươi, phương thuốc ta đã sao cho quản gia của ngươi rồi.”
Ta mừng rỡ quá đỗi: “Chẳng phải lão đã nói không chữa được sao?”
Lão đầu vội vàng, “Ai nói không chữa được, ta nói đợi thêm đã, ta còn chưa dám chắc thuốc này có tác dụng hoàn toàn hay không.”
Giọng lão nhỏ dần, dường như có chút ngại ngùng: “Thứ trị ngọn không trị gốc, còn không biết có bao nhiêu hiệu quả, lấy ra sợ nha đầu nhà ngươi mắng ta!”
Lão quay lưng, làm bộ muốn rời đi, “Ngươi ngay cả xuất gia cũng dám, thử thuốc cũng chẳng sao.”
“Đi đây.”
Ta nâng niu lọ thuốc, phu quân ta vừa vặn từ bên ngoài trở về, hắn cười tươi rói, chầm chậm tiến về phía ta.