Lục Tổng, Xin Nhận Lấy Cẩm Nang Yêu Đương

Chương 37



Doãn Phi Phi nói xong, mơ màng nhấm chép môi.

Cao Hạnh Hạnh nhìn thấy cô say rồi, nhẹ nhàng xoa mặt cô: “Cậu say rồi à? Say rồi thì làm sao về đây?”

“Ừ… đừng lo, Henry sẽ đến đón tớ… sẽ đến đón tớ…”

Cao Hạnh Hạnh mỉm cười hiểu ý, cô lấy điện thoại ra định gọi taxi, nhưng vừa nhìn vào tin nhắn trong nhóm dự án thì thấy thông báo.

Thông báo trong nhóm rằng sau khi kiểm tra, dự án này không đạt kỳ vọng lợi nhuận của Tập đoàn Đầu tư Lục thị, vì vậy đã bị hủy bỏ.

“Chết tiệt!”

Cao Hạnh Hạnh nằm xuống sofa, đầu óc quay cuồng, chuyện gì đây?

Chưa chiếm được tiện nghi của Lục Trạch Ngôn, giờ đây ngay cả tiền cũng không lấy được.

Cô đang chìm trong nỗi đau mất mát cả tài lẫn sắc thì cửa phòng bị mở ra.

Hai người đàn ông đẹp trai bước vào.

Nhưng trong mắt Cao Hạnh Hạnh chỉ có Lục Trạch Ngôn.

Cô không thích bản thân mình lúc này, giống như con cá bị mắc câu mà anh thả, mắc vào mang, không thoát được.

Cao Hạnh Hạnh dựa vào sofa không nhúc nhích, nhìn Lục Trạch Ngôn bước về phía mình.

Anh ngồi xổm xuống bên cạnh cô, nhìn cô hai giây rồi nhẹ nhàng lấy ly rượu trong tay cô đặt lên bàn.

Cao Hạnh Hạnh nhìn anh, cảm nhận tay anh chạm nhẹ vào má mình rồi hỏi: “Em say rồi à?”

Giọng anh luôn nhẹ nhàng, từ tốn, vừa ấm áp lại vừa trầm tĩnh, như nước suối thấm vào lòng.

Tối qua lúc anh hỏi cô, liệu có thể hôn cô không, giọng điệu cũng thế.

“Trạch Ngôn, tôi sẽ đưa Phi Phi về trước.” Henry đã bế Doãn Phi Phi lên.

Lục Trạch Ngôn gật đầu.

Khi cửa phòng đóng lại, không gian lại trở nên yên tĩnh.

“Hạnh Hạnh, có khó chịu không?”

Cao Hạnh Hạnh nghĩ, nếu Lục Trạch Ngôn không dịu dàng như thế có lẽ cô đã bỏ cuộc.

Anh giống như một giấc mơ mà cô từ lâu không thể chạm vào, thậm chí bây giờ trong lòng cô đầy sự không cam tâm.

Đúng! Không cam tâm!

“Lục Trạch Ngôn.” Cao Hạnh Hạnh phát hiện giọng mình run rẩy khi nói, lợi dụng tác dụng của rượu: “Anh muốn hôn tôi không?”

Lục Trạch Ngôn hơi ngẩn ra: “Em say rồi.”

Cao Hạnh Hạnh nuốt một ngụm nước bọt, đúng là ánh sáng xung quanh đang quay cuồng, nhưng suy nghĩ của cô không say, mỗi câu cô nói cô đều chắc chắn, mai tỉnh dậy vẫn sẽ nhớ rõ.

Rõ ràng tối qua anh là người đã nói muốn hôn cô.

Bây giờ cô bảo anh hôn cô một cái, chẳng lẽ lại khiến anh thiệt thòi?

“Uống chút nước nhé?” Lục Trạch Ngôn lúc này còn không quên kéo lại dây áo trễ vai của cô một cách chỉnh tề mà không đụng vào da thịt cô.

Lục Trạch Ngôn quay người lấy một ly mới và đổ nước.

Cao Hạnh Hạnh nhìn bóng lưng rộng lớn của anh.

Dù sao thì cũng là anh muốn hôn em trước.

Dù sao thì anh nghĩ em đã say.

Vào khoảnh khắc Lục Trạch Ngôn quay người lại, Cao Hạnh Hạnh nhanh chóng tiến về phía trước, nhẹ nhàng chạm môi mình vào môi Lục Trạch Ngôn.

Cô nhắm mắt lại, men rượu cũng không thể làm tê liệt cảm giác của cô.

Môi Lục Trạch Ngôn rất mềm, có chút ấm.

Hơi thở của anh cũng nóng rực.

Nhưng Cao Hạnh Hạnh không biết mình nên làm gì tiếp theo.

Trong đầu chợt choáng váng, cô tựa ngược trở lại phía sau.

Thật tuyệt, có thể giả vờ say.

Chiếm được chút lợi Cao Hạnh Hạnh rất hài lòng, rất thỏa mãn, sau khi dần thả lỏng thần kinh cô từ từ thư giãn rồi thiếp đi.

Lục Trạch Ngôn lấy lại tinh thần, sờ vào khóe môi mình rồi nở một nụ cười khẽ.

Anh đặt ly nước xuống, quỳ một chân.

“Hạnh Hạnh, em biết anh là ai không?”

Cao Hạnh Hạnh ậm ừ một tiếng.

“Tại sao lại hôn anh?”

Lại là một tiếng ậm ừ.

Lục Trạch Ngôn thở dài, đưa tay chạm vào má cô: “Nếu không phải em say, em sẽ xong đời rồi, biết không?”

Cao Hạnh Hạnh vẫn chỉ “Ừ” một tiếng.

Lục Trạch Ngôn nhẹ nhàng vén tóc cô ra: “Em là của anh, biết không?”

Lần này Cao Hạnh Hạnh chỉ nhấp nhấp môi, không phát ra âm thanh nào.

Lục Trạch Ngôn cười khẽ: “Sao không ‘Ừ’ nữa rồi?”

Cao Hạnh Hạnh ngủ không thoải mái, khẽ động vai, dây áo trên vai phải lại tụt xuống.

Lục Trạch Ngôn nhìn hai giây, đưa tay giúp cô kéo lại dây áo, giọng nhẹ nhàng: “Em đừng coi anh là người khác.”

“Người khác? Người khác nào?” Cao Hạnh Hạnh đột ngột ngồi dậy rồi lại buông lỏng người, mơ màng nói: “Chỉ muốn chiếm chút lợi, muốn hôn anh một cái, thì sao?”

Lục Trạch Ngôn: “…”

“Không phục thì hôn lại đi.”

Lục Trạch Ngôn nhìn cô, giọng trầm: “Đợi em tỉnh lại rồi nói.”

Cao Hạnh Hạnh lại “Ừ” một tiếng.

Không khí đầy mùi rượu, không gian mờ ảo, Lục Trạch Ngôn nhìn cô, đó là người mà trong những ngày tháng khó khăn nhất của anh, chỉ có thể thấy trong mơ.

Trong thực tế, anh nhìn tất cả mọi người, trừ cô.

Thế giới của anh khô cằn, chỉ có cô là mang theo sắc màu sống động.

Anh chưa bao giờ dám tìm hiểu thông tin về cô.

Anh lừa dối chính mình, nhưng ngay khi quay lại, anh đã chắc chắn tình cảm của mình với cô.

Giờ đây Lục Trạch Ngôn không muốn đeo mặt nạ nữa.

Anh nói.

“Hạnh Hạnh, em vẫn còn thích anh phải không?”

“Em biết nếu bên cạnh em có người khác, anh sẽ làm gì không?”

“Anh sẽ cướp em về.”

Cao Hạnh Hạnh nhíu mày, lại “Ừ” một tiếng.

Lục Trạch Ngôn lúc này mới cười: “Em đồng ý là được rồi.”

Một lúc sau tài xế gọi điện đến, nói xe đã đỗ trước cửa, có thể ra ngoài rồi.

Lục Trạch Ngôn bế Cao Hạnh Hạnh lên đi ra ngoài.

Tài xế thấy vậy lập tức giúp mở và đóng cửa xe.

Trên xe Cao Hạnh Hạnh thay đổi tư thế ngủ mấy lần, Lục Trạch Ngôn đều thuận theo cô.

Cao Hạnh Hạnh lẩm bẩm: “Cứng chết đi được.”

Tài xế từ gương chiếu hậu nhìn thấy Lục Trạch Ngôn nhẹ nhàng đặt Cao Hạnh Hạnh lên ghế rồi để đầu cô tựa lên đùi anh.

Xe đến khách sạn, Lục Trạch Ngôn bế Cao Hạnh Hạnh vào, đặt cô lên giường.

Vừa buông tay ra Cao Hạnh Hạnh đã mở mắt.

Lục Trạch Ngôn nhẹ giọng hỏi: “Muốn uống nước không?”

Cao Hạnh Hạnh đảo mắt, kéo tay áo Lục Trạch Ngôn: “Không uống nước.”

“Hửm?” Lục Trạch Ngôn dừng ánh mắt trên tay áo mình một giây.

“Muốn yêu đương.”

Lục Trạch Ngôn ngẩng đầu, xác nhận xem cô còn đang say không.

“Là anh theo đuổi em, không phải… em theo đuổi anh.” Cao Hạnh Hạnh cảm thấy mũi cay cay.

Lại là ánh mắt đó.

Cứng đầu, nhưng ngấn nước mắt.

Lục Trạch Ngôn cảm thấy như nghẹt thở, tim như bị ai đâm mạnh một nhát.

May mà ánh mắt đó chỉ tồn tại một khoảnh khắc, sau đó cô lại nhắm mắt.

Anh chạm vào trán cô, chạm vào những hạt mồ hôi nhỏ li ti.

Lục Trạch Ngôn đứng dậy, lấy khăn mặt mới trong phòng tắm làm ướt rồi giúp cô lau mặt.

Nghĩ một lát, anh lau cả cổ, vai và tay cho cô.

Sáng hôm sau Cao Hạnh Hạnh cảm thấy đầu đau như búa bổ, như vừa bị ai đánh một trận.

Cô giơ tay xoa xoa huyệt thái dương.

Rồi từng hình ảnh đêm qua dần dần hiện lên.

Cao Hạnh Hạnh chợt mở to mắt nhìn xung quanh, phát hiện đang ở trong phòng mình.

Về từ khi nào thế?

Cô mở chăn, kiểm tra quần áo trên người, may mà vẫn là bộ đồ hôm qua.

Cô còn nhớ mình lúc đó uống rượu rồi ra tay làm bậy, cưỡng hôn Lục Trạch Ngôn.

Trời ơi!

Giờ thì biết giấu mặt vào đâu?

Chết đi cho rồi, sao lại có thể làm ra việc lưu manh và vô liêm sỉ như thế?

Còn Lục Trạch Ngôn nữa, con trai ra ngoài cũng phải biết tự bảo vệ bản thân chứ, sao lại để mình được nước lấn tới?

Cao Hạnh Hạnh che mặt nóng bừng, trong đầu tua lại cảnh đêm qua mình cưỡng hôn Lục Trạch Ngôn từng khung hình một.

Cũng đúng, là lúc anh quay người thì cô thừa cơ mà hôn, trong tình huống đó đúng là không đề phòng nổi.

Cao Hạnh Hạnh sờ lên môi.

Vậy… là Lục Trạch Ngôn đưa cô về sao?

Cô chỉ nhớ đến đoạn cưỡng hôn, sau đó không nhớ gì nữa.

Nhưng mà, hôm trước anh cũng định hôn cô đấy chứ.

Nghĩ đến đây, cảm giác tội lỗi cũng vơi bớt phần nào.

Cô dậy đánh răng, nhìn bản thân trong gương.

Nhưng mà lúc Lục Trạch Ngôn muốn hôn còn lịch sự hỏi cô cơ mà.

À đúng, cô cũng có hỏi.

Cao Hạnh Hạnh nhổ bọt kem đánh răng trong miệng.

Nhưng cô không đồng ý nên Lục Trạch Ngôn mới không hôn.

Còn cô thì lại cưỡng hôn anh!

Nhỡ đâu Lục Trạch Ngôn tìm cô tính sổ thì sao?

Chết tiệt!

Cao Hạnh Hạnh lau mặt qua loa, quay lại giường tìm điện thoại.

Cao Hạnh Hạnh: [Diệp Tử ơi, cứu mạng gấp]

Diệp Tử: [Sao đấy?]

Cao Hạnh Hạnh: [Tớ làm chuyện cầm thú rồi, lúc say tớ hôn anh ấy]

Diệp Tử gửi ba biểu tượng ngón tay cái liên tiếp.

Cao Hạnh Hạnh: [Tớ có quá đáng không?]

Cao Hạnh Hạnh: [Nếu anh ấy muốn tính sổ thì sao?]

Diệp Tử: [Đúng là hơi quá, cậu thử tưởng tượng nếu đổi vai nam nữ thì sao?]

Đổi vai nam nữ?

Cao Hạnh Hạnh suy nghĩ, tức là nếu Lục Trạch Ngôn nhân lúc say hôn cô? Vậy thì… cô lại còn thấy vui ấy chứ.

Nghĩ đến đây, khóe miệng Cao Hạnh Hạnh không nhịn được cong lên, nhưng ngay sau đó bị Diệp Tử dội gáo nước lạnh.

Diệp Tử: [Thì phải tát liền vài cái rồi báo cảnh sát luôn ấy]

Cao Hạnh Hạnh: [Không nghiêm trọng đến mức đó chứ?]

Cao Hạnh Hạnh: [Vậy giờ tớ phải làm sao?]

Diệp Tử gửi tin nhắn thoại: “Hoặc là cậu cứ cắn răng nói mình say quá không nhớ gì cả, hoặc là thành thật xin lỗi, mong được tha thứ.”

Cắn răng nói say đến mức quên hết? Như thế có vô đạo đức quá không?

Xin lỗi? Nhỡ đâu anh ấy không tha thứ thì sao?

Đúng lúc này, trong nhóm dự án WeChat có người hỏi thông tin chứng minh thư để đặt vé máy bay về Ngọc Hòa, người bên quản lý còn tag đích danh Cao Hạnh Hạnh, nói vé lượt về do công ty tài chính Lục Thị đặt.

Cao Hạnh Hạnh lập tức gửi thông tin của mình.

Sau đó gửi cho Diệp Tử một đoạn tin nhắn thoại: “Có cách nào dung hòa không?”

Diệp Tử chưa kịp trả lời thì tiếng gõ cửa vang lên.

Cao Hạnh Hạnh tim thót lại.

Chết rồi, người đến tính sổ tìm đến tận cửa rồi.

Cô định giả vờ chưa tỉnh.

“Cao Hạnh Hạnh.”

Nghe giọng Lục Trạch Ngôn có vẻ không giống đang tức giận.

Tiếng gõ cửa lại vang lên hai tiếng nữa.

“Đặt vé về Ngọc Hòa ngày mai được không?”

!!!

Cao Hạnh Hạnh thực sự phục trí nhớ của mình, vừa mới nhắn tin trong nhóm, chắc chắn Lục Trạch Ngôn đã thấy.

Cô mím môi: “Được, tổng giám đốc Lục”.

Im lặng hai giây.

Lần này giọng Lục Trạch Ngôn hơi trầm: “Ra ăn chút gì đi, anh bảo người mang đến rồi.”

“Em… em dọn dẹp một chút đã.”

Lục Trạch Ngôn: “Không vội, anh đợi.”

Đợi? Cũng không cần thiết lắm!

Cao Hạnh Hạnh tắm nhanh, thay đồ, rồi mới bước ra ngoài.

Lục Trạch Ngôn ngồi đó, một tay đặt lên bàn ăn, một tay nghịch điện thoại.

Ánh mắt đầu tiên của cô liền rơi vào môi anh, rồi mặt đỏ lên, nhưng giả vờ bình tĩnh.

Thấy cô đến Lục Trạch Ngôn đứng dậy kéo ghế đối diện cho cô.

Trên bàn là món cháo lạ lẫm, cùng hơn chục món ăn phụ tinh tế mà kỳ lạ.

Cao Hạnh Hạnh nhìn mấy món ăn đến ngẩn người, thế này không giống đang tức giận chút nào.

Lục Trạch Ngôn dùng đũa gắp cho cô một miếng đồ ăn màu đen, phản xạ đầu tiên của cô là liệu có độc không?

Có màu trắng, xanh, đỏ, vàng, tại sao lại chọn đúng màu đen?

Lục Trạch Ngôn nhìn cô hai cái: “Tối qua…”

Tối qua?

TỐI QUA!!!

Cao Hạnh Hạnh cúi đầu, hét lên: “Xin lỗi!!!”

Lục Trạch Ngôn nghiêng đầu: “Xin lỗi chuyện gì?”

“Tổng giám đốc Lục, tửu lượng tôi kém.” Cao Hạnh Hạnh thành khẩn nhận lỗi: “Một khi tôi say là lại thích hôn người khác, tối qua… tôi có làm gì quá đáng với anh không?”

Sắc mặt Lục Trạch Ngôn tối lại, ánh mắt cũng u ám.

Cao Hạnh Hạnh run run tay, liếc anh một cái, nói tiếp: “Tôi say nên không nhớ rõ lắm, nhưng dù có làm gì thì tôi cũng xin lỗi!”

Giọng Lục Trạch Ngôn lạnh đi: “Vậy em xin lỗi kiểu gì?”

Cao Hạnh Hạnh khựng lại: “Tôi, tôi…”

Cô không muốn bị tát, cũng không muốn vì tội quấy rối mà vào đồn cảnh sát. Tiền thì anh ấy chắc chắn chê ít, còn nhiều thì cô lại không có.

Nghĩ đi nghĩ lại, hay là… để anh ấy hôn lại?

Cũng chỉ dám nghĩ thôi, đầu cô đâu có hỏng, lúc này mà còn nói mấy lời đùa cợt.

Ngay sau đó Cao Hạnh Hạnh thấy anh vươn tay, những đường cơ bắp và gân xanh nổi lên khiến cô tưởng sắp ăn tát đến nơi.

Cô rụt cổ lại, rồi Lục Trạch Ngôn xoa đầu cô.

Nhẹ nhàng nói: “Ăn cơm đi.”

Cao Hạnh Hạnh ngẩng đầu, đúng lúc thấy cánh tay anh thu về.

Lục Trạch Ngôn thản nhiên gắp đồ ăn cho cô.

Cao Hạnh Hạnh mơ màng ăn xong trở về phòng, vừa lúc Diệp Tử nhắn lại.

Diệp Tử: [Không nghĩ ra cách dung hòa, chủ yếu là cậu mạnh dạn quá, sao lại chủ động hôn người ta]

Cao Hạnh Hạnh: [Anh ấy không giận, hình như thực sự thích tớ, còn chuẩn bị đồ ăn cho tớ]

Diệp Tử: [Đã hôn rồi mà không giận, vậy thì chín phần mười là thật rồi]

Cao Hạnh Hạnh: [Vậy giờ tớ phải làm sao?]

Diệp Tử: [Cứ đợi anh ấy tỏ tình đi]

Diệp Tử: [Nhớ đấy, lần này đừng có kích động nữa nhé]

Cao Hạnh Hạnh gửi lại một cái “biết rồi”.

Vậy… cô sẽ chờ Lục Trạch Ngôn tỏ tình vậy.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com