Lục Tổng, Xin Nhận Lấy Cẩm Nang Yêu Đương

Chương 38



Diệp Tử: [Tận hưởng giai đoạn mập mờ đi~]

Diệp Tử: [Chị đây từng trải nói cho cậu biết, giai đoạn mập mờ mới là ngọt ngào nhất!]

Cao Hạnh Hạnh: [Vậy tớ cần làm gì?]

Diệp Tử: [Cậu có thể tha hồ cảm nhận những hành động lén lút nhỏ của anh ta dành cho cậu, rồi kiềm chế một chút, thỉnh thoảng trêu chọc anh ta.]

Hành động lén lút nhỏ?

Thỉnh thoảng trêu chọc anh ta?

Nghe cũng không khó lắm.

Tầm chạng vạng Lục Trạch Ngôn đến gõ cửa.

Cao Hạnh Hạnh chỉnh lại quần áo rồi mở cửa, đưa mắt liếc nhìn anh một cách quyến rũ: “Tổng giám đốc Lục, có chuyện gì vậy?”

Lục Trạch Ngôn không nói gì, nhìn cô hai giây. Giọng cô có vẻ không vui nhưng anh sẵn sàng dỗ dành.

Lục Trạch Ngôn nhướng mày: “Công viên WH tối nay có lễ hội dạo đêm, em có hứng thú đi chơi không?”

Lời mời hẹn hò?

Cao Hạnh Hạnh suy nghĩ một chút, hỏi: “Lý Hàng và Phi Phi có đi không?”

“Ngày mai Phi Phi có sự kiện công khai nên không đi.”

Khóe môi Cao Hạnh Hạnh cong lên, lười biếng nói: “Đi chứ, dù sao cũng đang rảnh.”

Đúng là hẹn hò thật, chỉ có hai người bọn họ, Lục Trạch Ngôn đích thân lái xe.

Ngày cuối cùng kỳ nghỉ Quốc khánh, đường có hơi kẹt xe, nhưng Lục Trạch Ngôn không hề sốt ruột.

Ngón tay anh gõ nhẹ lên vô lăng, mắt nhìn phía trước, thong thả hỏi: “Tối em muốn ăn gì?”

“Tôi muốn ăn vặt, tôi đã tra trước rồi, công viên WH có một con phố đồ ăn vặt, nhiều món ăn địa phương của Bắc Đô.”

“Cao Hạnh Hạnh.” Lục Trạch Ngôn đổi chủ đề: “Chuyện dự án lần này em có thất vọng không?”

“Không đâu.” Cao Hạnh Hạnh ngừng một chút: “Làm gì có chuyện dự án nào cũng thành công, chỉ là đột nhiên dự án lớn như vậy bị hủy nên thấy hơi bất ngờ thôi.”

Vừa dứt lời, điện thoại của cô vang lên.

Cô lôi điện thoại ra, Lục Trạch Ngôn lập tức dừng nhạc trong xe.

Là cuộc gọi của Tạ Trình.

Tâm trạng Cao Hạnh Hạnh hôm nay khá tốt, cộng thêm cảm thấy Tạ Trình khó khăn lắm mới quay về, cô không ở bên cậu ấy nên giọng nói mềm mại, có chút lấy lòng: “Sao vậy?”

Giọng Tạ Trình vang lớn, giả vờ giận dỗi ba phần: “Bao giờ cậu về? Tớ sắp đi rồi, còn chưa đưa quà cho cậu.”

Cao Hạnh Hạnh vui vẻ: “Quà cho tớ hả?”

“Cậu nói có muốn không?”

“Muốn! Tất nhiên là muốn!” Cao Hạnh Hạnh vừa nghịch dây áo, vừa cười tươi rói: “Mai tớ về Ngọc Hòa, với lại tớ tăng ca suốt dịp Quốc khánh, có thể nghỉ bù vài hôm.”

“Được, vậy mai tớ đến Ngọc Hòa, vẫn khách sạn lần trước.”

“Ok.”

Tạ Trình cảnh cáo: “Cao Hạnh Hạnh, nói nghỉ bù là nghỉ đó, đừng cho tớ leo cây!”

Cao Hạnh Hạnh cười trừ: “Yên tâm, mấy ngày này để tớ sắp xếp, đảm bảo chăm sóc cậu chu đáo, được chưa?”

Tạ Trình lúc này mới hài lòng.

Cúp máy, Cao Hạnh Hạnh lại mở WeChat trả lời tin nhắn.

Bên tai vang lên giọng nói không nặng không nhẹ của Lục Trạch Ngôn: “Người theo đuổi em à?”

Theo… theo cái đầu anh ấy!

Cao Hạnh Hạnh đảo mắt, cười tinh quái: “Nếu đúng thì sao?”

Lục Trạch Ngôn nhướn mày: “Vậy chắc không phải rồi.”

“…” Cao Hạnh Hạnh chun mũi, không kìm được mà giải thích: “Anh từng gặp rồi, là người ở quán bar lần trước, chú… của tôi.”

“Ừm.”

Thấy anh chăm chú lái xe mà không có phản ứng gì đặc biệt, Cao Hạnh Hạnh thấy chán, liền cúi đầu nghịch điện thoại.

Do tắc đường, xe lại chậm rãi dừng lại.

Lục Trạch Ngôn đưa tay xoa nhẹ đầu Cao Hạnh Hạnh.

Hành động bất ngờ.

Như thể cuối cùng anh cũng rảnh tay, một phần thưởng muộn màng vì hài lòng với câu trả lời của cô.

Cô thật sự không muốn anh hiểu nhầm. Nếu không cô đâu thốt ra được câu “chú tôi” như vậy.

Lễ hội kéo dài bảy ngày, hôm nay là ngày cuối nhưng người vẫn rất đông, chỉ xếp hàng ở bãi đậu xe đã mất hai mươi phút.

Cao Hạnh Hạnh nhoài nửa người về phía Lục Trạch Ngôn: “Lục Trạch Ngôn, tôi đói rồi.”

Cô nói câu đó đầy nũng nịu, muốn được dỗ dành.

Lục Trạch Ngôn cũng thật sự dịu giọng dỗ: “Sắp tới rồi, nghĩ xem muốn ăn gì nào.”

Đậu xe xong, vào đến công viên thì trời đã nhá nhem tối.

Hai bên đường trong công viên treo đầy lồng đèn đỏ, có nhiều nam nữ trẻ tuổi mặc Hán phục hoặc cosplay, vô cùng náo nhiệt.

Vừa bước vào ngã rẽ đầu tiên đã có tình nguyện viên chu đáo phát cho bản đồ công viên phiên bản hoạt hình.

Cao Hạnh Hạnh mở bản đồ ra xem, lẩm bẩm: “Đi phố ăn vặt trước, rồi đi hội đèn lồng.”

Không thấy ai trả lời, cô quay đầu lại.

Dưới ánh đèn lồng đỏ, Lục Trạch Ngôn cúi đầu gần vai cô, đến hàng mi cũng nhuộm ánh đỏ.

Anh không đụng vào cô, chỉ nghiêm túc nhìn bản đồ trong tay cô.

Tim Cao Hạnh Hạnh hẫng một nhịp.

Đây chính là “hành động lén lút nhỏ” mà Diệp Tử nói?

Cô chớp mắt hai cái, hiểu ra rồi.

Vậy, giờ cô có thể trêu chọc lại?

Lục Trạch Ngôn nghiêng mặt nhìn, hơi thở phả vào mặt cô, giọng dịu dàng: “Vậy thì rẽ phải trước.”

Ánh mắt Cao Hạnh Hạnh dừng lại trên gương mặt anh, cô đưa ngón trỏ chạm nhẹ mũi anh rồi nhanh chóng rút lại.

Dưới ánh mắt nhìn của Lục Trạch Ngôn, cô giải thích: “Có gì đó dính trên mũi anh.”

“Cái gì?”

“Mới phát hiện… là vẻ đẹp của anh.”



Không khí bỗng yên lặng.

Mấy giây sau Lục Trạch Ngôn khẽ bật cười.

Cao Hạnh Hạnh ngượng muốn độn thổ, cảm thấy mình chưa phát huy tốt. Cô nuốt nước bọt, giục: “Đi thôi, tôi đói chết rồi.”

Phố ăn vặt cứ cách hai mét lại có một quầy gỗ, bày đủ món, không chỉ có đặc sản Bắc Đô mà còn tập hợp các món nổi tiếng khắp nơi.

Có một “cái ví tiền” đi cạnh bên, Cao Hạnh Hạnh rất vui vẻ, quầy nào cũng ghé, hai món định ăn ban đầu còn chưa thấy đâu mà cô đã no căng bụng.

Lục Trạch Ngôn nhìn ra sự e ngại của cô: “Thích thì cứ mua, anh ăn giúp em.”

Thật tốt, giờ còn biết giành nói trước luôn rồi.

Cao Hạnh Hạnh vẫn biết kiềm chế: “Ăn gần no rồi, mình đi xem hội đèn nhé.”

Lục Trạch Ngôn còn cầm mấy món ăn vặt trong tay, nghe vậy liền mở bản đồ ra xem đường.

Cao Hạnh Hạnh ngậm một viên kẹo hồ lô, má phồng lên nhìn anh.

Giờ họ chẳng khác gì những cặp đôi bên cạnh.

Chỉ khác là, các cặp đôi kia khi nam cầm đồ, nữ thường khoác tay người yêu.

Còn họ, chỉ có va chạm nhẹ giữa dòng người đông đúc.

Mỗi lần chạm như thế đều như tim chạm tim, tê tê dại dại.

Lục Trạch Ngôn và Cao Hạnh Hạnh đi về phía khu đèn lồng, từ xa đã bị thu hút bởi cảnh sắc.

Trời đã tối hẳn, có cảm giác trăng treo đầu cành, rực rỡ như hoa lửa.

Cao Hạnh Hạnh len lỏi giữa các tác phẩm tinh xảo, có cả kiệt tác kèm thuyết minh riêng.

Trong đó có một cây xanh cao gần năm mét, xung quanh rất đông người, bên cạnh có bàn nhỏ đặt ruy băng đỏ, cuối mỗi dải có treo tua rua, nhiều du khách đang viết gì đó.

Cô lại gần, thấy tấm bảng ghi:
“Ruy băng đỏ treo lên cây, gửi gắm điều ước lên đây. Dù có hàng vạn ước nguyện, chỉ mong tất cả đều thành.”

Thì ra là cây ước nguyện.

Hình như nhiều nơi đều có kiểu này.

Một cái cây, một sợi ruy băng, sao có thể thành hiện thực?

Nhưng mọi người vẫn thích làm chuyện ngốc nghếch như thế.

Nhiều cặp đôi buộc hai dải ruy băng lại với nhau rồi treo lên, nhìn y như cây tình nhân.

Cao Hạnh Hạnh đang xem vui, một bàn tay như chạm khắc ngọc chìa ra trước mặt, trong lòng bàn tay là hai dải ruy băng đỏ.

“Trẻ con thật.” Cô miệng thì chê bai nhưng tay thì tự nhiên rút một dải từ tay Lục Trạch Ngôn.

Cô kiếm bút, liếc Lục Trạch Ngôn rồi viết: “Mọi điều như ý.”

Viết xong, cô vừa nghịch ruy băng vừa vòng quanh cây tìm chỗ buộc phù hợp.

Có lẽ vì đã muộn, cành thấp kín đặc ruy băng đỏ, không còn khe hở nào.

“Cao Hạnh Hạnh.” Lục Trạch Ngôn bước tới, tiện miệng nói: “Giúp anh buộc nhé?”

Cô định nói: Anh cao! Anh tự làm! Giúp cái gì chứ!

Nhưng Lục Trạch Ngôn đã rút dải ruy băng trong tay cô, buộc với ruy băng của anh thành một nút đôi.

Cô nhìn tay anh…

Lại là hành động lén lút?

Thấy anh buộc xong, cô khẽ ho một tiếng, gợi ý: “Dưới đây buộc đầy lắm rồi, tôi thấy, mình nên buộc lên cao hơn.”

“…”

“Nếu anh bế tôi thì có thể…” Cô ngẩng đầu, chỉ lên trên: “Buộc vào chỗ kia.”

Nói xong, cô quay đầu nhìn Lục Trạch Ngôn.

Vẻ mặt anh bình thản.

Cô từ từ hạ tay, lẩm bẩm: “Buộc ở dưới… cũng được.”

Lục Trạch Ngôn cười: “Anh bế em.”

Thấy chưa?

Không chiếm lợi là đồ ngốc!

Mặc dù cô cũng không rõ ai đang chiếm lợi của ai.

Cô thuận miệng: “Tôi nhẹ lắm.”

“Anh biết.” Lục Trạch Ngôn cúi người, giây sau đã ôm lấy chân cô: “Tối qua anh đã bế em về.”

Lúc này cô còn có thể nghĩ: Là kiểu công chúa bế à?

Giây kế tiếp, cô cảm giác mất trọng lực, tim đập loạn, lập tức cúi người nằm rạp trên vai anh, như cái bao bị vác lên.

Một lúc sau cô mới ngồi thẳng dậy, chọn chỗ đẹp buộc ruy băng đỏ.

Cô chỉnh lại tua rua, tiện thể liếc nhìn dải của Lục Trạch Ngôn:

—Here on earth, joy is yours.
(Ở trên trái đất, niềm vui là em.)

Cũng biết thả thính thật.

Khóe miệng cô không kìm được mà cong lên.

Cô ngẩng đầu nhìn, ánh đỏ lượn lờ dưới tán xanh như thể thật sự có thể giúp điều ước thành hiện thực.

Về lại khách sạn Cao Hạnh Hạnh vẫn còn dư vị buổi hẹn hò hôm nay.

Điện thoại rung lên.

Trình Di Khả: [Hạnh Hạnh, bao giờ cậu về?]
Cao Hạnh Hạnh: [Ngày mai]
Trình Di Khả: [Tớ đợi cậu~]
Cao Hạnh Hạnh: [Ngày mai ăn tối cùng nhau nhé, tớ có chuyện vui muốn kể!]

Buổi chiều hôm sau Bắc Đô bất ngờ mưa lớn.

May mà vé máy bay về do Tập đoàn Lục thị đặt là hạng thương gia, Cao Hạnh Hạnh chờ đợi trong lúc buồn chán cũng có thể ăn chút đồ điểm tâm.

Lý Hàng và Doãn Phi Phi đã đi từ nửa đêm hôm trước.

Cô cảm thấy Lý Hàng chắc chắn thích Phi Phi.

Uống rượu rồi đặt phòng riêng, luôn để mắt đến cô ấy, còn chịu khó dỗ dành… chẳng phải thích là gì?

Chỉ là không hiểu, một cô gái gia thế tốt, xinh đẹp như Doãn Phi Phi lại thiếu tự tin trong chuyện tình cảm.

Nghĩ đến đây Cao Hạnh Hạnh liếc nhìn Lục Trạch Ngôn.

Trên bàn nhỏ cạnh anh là một chiếc laptop, nhìn qua cũng biết anh bận rộn.

Không hiểu sao cô lại nhớ đến những lời người khác nói:

— Anh bị ép về nước.

— Anh ở Lục thị chẳng có chức vị chính thức gì cả.

Cô bỏ một miếng bánh vào miệng.

Thật ra cô chẳng biết gì về anh. Không biết anh từng làm gì, cũng không rõ hiện tại đang làm gì.

Không muốn nghĩ nữa, cô lập tức mở game.

Đang chơi nửa chừng, có tiếp viên hàng không đưa tới một chiếc chăn.

Cô còn chưa hiểu chuyện gì thì thấy tiếp viên liếc nhìn Lục Trạch Ngôn với hàm ý.

Đúng là hơi lạnh, cô vừa rồi còn xoa tay vì lạnh, không ngờ hành động nhỏ vậy mà Lục Trạch Ngôn cũng để ý được.

Trước khi lên máy bay Cao Hạnh Hạnh đã nhắn cho Trình Di Khả nói không cần đợi ăn tối, có thể đến nửa đêm mới về đến nơi.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com