Trong không khí mờ ám đó, bỗng vang lên âm thanh máy móc kỳ cục bên tai:
“Cao Hạnh Hạnh đại mỹ nữ, tôi hết pin rồi! Cao Hạnh Hạnh đại mỹ nữ, tôi hết pin rồi! Cao Hạnh Hạnh đại mỹ nữ, tôi hết pin rồi…”
Cao Hạnh Hạnh toàn thân cứng đờ, cảm giác như có con quạ bay qua đầu.
Cô khổ sở tự hỏi tại sao lúc trước lại cài đặt cái âm thanh nhắc này chứ?
Cùng lúc đó, cô cảm nhận được lồng ngực của Lục Trạch Ngôn khẽ rung lên — như đang cười.
Cao Hạnh Hạnh vội đẩy anh ra, Lục Trạch Ngôn cũng không cản.
Cô chạy nhanh đến cầm máy ghi âm, tắt tiếng nhắc vô lý đó, quay người bước được hai bước lại quay lại ôm lấy laptop rồi “chạy trốn” vào phòng.
Cao Hạnh Hạnh ôm máy tính nằm trên giường, máy tính có chút nóng nhưng không bằng nhiệt độ cơ thể Lục Trạch Ngôn thiêu đốt người ta.
“Vừa rồi anh ấy… ôm mình?”
Cao Hạnh Hạnh híp mắt, nuốt nước bọt: “Anh ấy còn nói… muốn hôn mình?”
“WTF!” Cô bỗng bật dậy, như vừa phản ứng kịp, thốt ra câu hỏi từ tận linh hồn: “Thế sao lại không hôn?”
Là vì mình không phản ứng lại?
Cao Hạnh Hạnh đập nhẹ trán, vô cùng hối hận.
Sao lúc đó lại ngốc nghếch như vậy?
Lẽ ra nên nói: “Được, anh cứ hôn đi, tùy ý!”
Cô không nhịn được lăn lộn trên giường, cảm thấy nếu không nắm bắt cơ hội này thì đúng là đồ ngốc!
Rõ ràng, cô chính là kẻ ngốc bỏ lỡ khoảnh khắc tuyệt vời đó.
Giờ mà ra ngoài liệu anh còn ở đó không? Còn cơ hội tiếp tục không?
Dù có ở đó thì không còn không khí như lúc nãy nữa, đúng không?
Đều tại cái máy ghi âm chết tiệt kia!
Cao Hạnh Hạnh bĩu môi, đứng dậy sạc pin cho “thủ phạm” rồi mới đi tắm.
Sau khi tắm xong, cô thấy tỉnh táo hơn, lấy điện thoại nhắn tin cho Diệp Tử.
Cao Hạnh Hạnh: [Hình như tớ đã thả thính được anh ấy rồi]
Cao Hạnh Hạnh: [Anh ấy hỏi tớ, có thể hôn tớ không]
Sau khi chia sẻ tin tốt Cao Hạnh Hạnh lại lướt xem video một lúc rồi mí mắt bắt đầu sụp xuống không kiềm được.
Khi tỉnh dậy thì trời đã sáng rõ. Cô dụi mắt, lập tức lấy điện thoại kiểm tra xem Diệp Tử đã trả lời chưa.
Diệp Tử: [Vậy là anh ấy tỏ tình với cậu rồi?]
Diệp Tử: [Hai người hôn nhau rồi?]
Diệp Tử: [Hai người ở bên nhau rồi?]
Ba câu hỏi như thẳng vào linh hồn.
Nhưng ba câu này, hình như… đều chưa xảy ra.
Không tỏ tình, không hôn, không bên nhau.
Cao Hạnh Hạnh cũng thành thật trả lời như vậy.
Diệp Tử: [Chuyện gì thế? Cậu nói rõ ra xem nào]
Cao Hạnh Hạnh: [Anh ấy bỗng nhiên hỏi tớ có thể hôn không, lúc đó tớ ngơ ngác nên không nghĩ ra phải trả lời, rồi anh ấy không hôn nữa]
Cao Hạnh Hạnh: [Anh ấy ôm tớ một cái, rồi vì có chuyện nên bị cắt ngang, sau đó tớ quay về phòng]
Cao Hạnh Hạnh: [Tớ hối hận chết mất]
Một lúc sau Diệp Tử mới trả lời lại.
Diệp Tử: [Không tỏ tình, chưa bên nhau, chỉ hỏi có thể hôn không… cảm thấy hơi lăng nhăng, hơi giống trai đểu đấy?]
Diệp Tử: [Cảm giác như kiểu không có trách nhiệm, chỉ là hứng thú nhất thời]
Diệp Tử: [Mà tớ nghe nói anh ấy lớn lên ở nước ngoài, bên đó người ta “biết cách chơi” lắm]
Trai đểu? Hứng thú nhất thời? Biết cách chơi?
Cao Hạnh Hạnh cũng không chắc chắn.
Diệp Tử: [Cậu đừng giận nha, tớ chỉ đang phân tích dựa trên quan điểm cá nhân. Nhưng cậu cũng nói rồi, anh ấy đâu có làm gì cậu]
Cao Hạnh Hạnh: [Tớ không giận]
Cao Hạnh Hạnh: [Nhưng tớ cảm thấy anh ấy không phải kiểu người như vậy]
Diệp Tử: [Vậy cậu tự biết chừng mực nhé, đừng để anh ta lợi dụng mà cậu chẳng có danh phận gì]
Diệp Tử: [Tất nhiên, nếu cậu chỉ muốn chiếm lợi của anh ta thì… cứ tiến tới thôi!]
Cao Hạnh Hạnh cạn lời, gửi luôn một sticker “đập đầu vào gạch”.
Hít một hơi thật sâu, cô nhìn chằm chằm vào hoa văn trên trần nhà rồi ngẩn người.
Hồi tưởng lại chuyện tối qua, bỗng nhiên nhớ lại trước khi Lục Trạch Ngôn hỏi cô, cô còn đang bịt tai anh lẩm bẩm gì đó.
Vậy có phải là anh ấy thấy cô phiền quá nên muốn… bịt miệng cô?
Hay là động tác bịt tai anh ấy quá thân mật, khiến anh ấy hiểu lầm là cô đang thả thính?
Khônggggg!!!
Cô lại cầm điện thoại lên, phát hiện Lục Trạch Ngôn cũng đã nhắn tin từ sớm.
LU: [Dự án có thay đổi, anh ra ngoài một chút]
Ra ngoài rồi sao?
Cao Hạnh Hạnh thở phào nhẹ nhõm, vốn dĩ còn đang rối không biết lát nữa phải đối mặt thế nào.
Sau khi rửa mặt thay đồ đã hơn bốn giờ chiều. Cô đến nhà hàng ăn uống, lúc quay về thì gặp Doãn Phi Phi.
Không phải ngẫu nhiên, dường như Doãn Phi Phi đang đợi cô.
Doãn Phi Phi mặc áo dây trắng, khoác ngoài một chiếc áo len màu vàng nhạt, bên dưới là quần short jeans.
“Cô Cao, chúng ta đi chơi nhé?”
Lời mời bất ngờ.
Cao Hạnh Hạnh còn chưa kịp phản ứng thì Doãn Phi Phi đã thân mật ôm lấy tay cô nũng nịu: “Đi mà, tôi có chuyện muốn hỏi cô.”
“Vậy để tôi thay bộ đồ.”
Cô thay áo quây trắng, bên ngoài khoác váy yếm dài bằng denim, lộ ra xương quai xanh và bờ vai quyến rũ.
Doãn Phi Phi lái một chiếc xe thể thao màu đỏ chở cô đến một quán bar tư nhân.
Quán bar này ánh sáng mờ, cũng không ồn ào.
Hai người được dẫn vào phòng riêng, nhân viên không hỏi han gì mà mang rượu lên luôn.
Xem ra Doãn Phi Phi là khách quen.
Cô ấy cởi giày, ngồi xếp bằng trên ghế sofa uống liền mấy ly.
Cao Hạnh Hạnh muốn ngăn lại nhưng nghĩ không thân thiết lắm nên chỉ hỏi thẳng: “Cô Doãn, cô muốn hỏi tôi chuyện gì vậy?”
Doãn Phi Phi đặt ly rượu xuống, đôi mắt hạnh ngấn lệ, giọng mang oán trách: “Henry hôm qua không về.”
Henry?
À, Lý Hàng.
Cô hít mũi: “Hôm qua mọi người bàn chuyện công việc có cô gái nào khác không?”
“Không.” Cao Hạnh Hạnh nói: “Chỉ có tôi, hơn nữa giám đốc Lý về cùng chúng tôi, anh ấy uống rượu nên nói thuê thêm một phòng.”
“Thật chứ?”
“Thật, tôi sao phải lừa cô?”
Doãn Phi Phi nghe xong cảm xúc mới đỡ hơn chút, tay vân vê ly rượu.
Cao Hạnh Hạnh nhìn dung mạo xinh đẹp của cô, không hiểu vì sao cô ấy lại không có cảm giác an toàn?
Đẹp như vậy mà vẫn không an tâm?
Cô hoàn toàn không hiểu nổi, cảm giác như điều này trái với đạo lý.
“Có thể gọi cô là Hạnh Hạnh không?”
Cao Hạnh Hạnh đang ăn trái cây, gật đầu: “Được chứ.”
Doãn Phi Phi lập tức xích lại gần, thân mật kéo tay cô: “Lần này tôi theo qua đây vì dạo này không có lịch trình, lúc bận thì không trông được anh ấy. Hạnh Hạnh, cô có thể giúp tôi để ý anh ấy không?”
“Tôi á?”
“Tôi biết làm vậy hơi khó cho cô, nhưng cô là người bạn tốt nhất của tôi.”
“…” Bao giờ trở thành bạn tốt nhất rồi?
Doãn Phi Phi cúi người lấy hai ly rượu đưa cho Cao Hạnh Hạnh: “Nào, coi như đã nói xong rồi nhé.”
Nói xong thì cụng ly, uống cạn.
“Xong rồi à? Nói…” Cao Hạnh Hạnh có chút khó xử, xoay xoay ly rượu: “Cô Doãn, giám đốc Lý trông rất yêu cô, sao lại… hơn nữa cô xinh đẹp như vậy.”
“Không phải đâu…” Doãn Phi Phi cúi đầu.
Cao Hạnh Hạnh không nói gì, đột nhiên rất muốn hóng chuyện nên ngồi gần lại một chút.
Doãn Phi Phi bắt đầu kể.
“Henry rất xuất sắc, trước đây cũng từng có bạn gái rất giỏi. Là tôi theo đuổi anh ấy. Hơn nữa… hồi nhỏ tôi từng bắt nạt anh ấy.”
“Khi đó tôi còn nhỏ, đi theo mấy đứa khác bắt nạt anh ấy, giờ nghĩ lại tôi rất hối hận.”
“Sau này anh ấy không để ý đến tôi nữa, tôi biết anh ấy đã có bạn gái nhưng không biết vì sao chia tay.”
“Tôi không phải kẻ thứ ba, là sau khi họ chia tay tôi mới theo đuổi anh ấy.”
“Nhưng anh ấy từ chối tôi. Nếu không vì anh trai tôi cần thế lực nhà tôi, chắc anh ấy chẳng bao giờ quan tâm đến tôi.”
Nói đến đây cô liếc nhìn Cao Hạnh Hạnh: “Anh trai khác của tôi, là anh ruột của anh Trạch Ngôn.”
Cao Hạnh Hạnh từng nghe qua cái tên đó: “Lục Cẩn Hành?”
“Ừ.” Doãn Phi Phi gật đầu, giọng nghẹn ngào: “Tôi nghĩ… Henry ở bên tôi chỉ vì thế lực nhà tôi.”
“Tôi cảm thấy anh ấy không yêu tôi.”
“Anh ấy lúc nào cũng sợ tôi giận, dỗ tôi. Tôi thấy mình không phải bạn gái mà là tổ tông của anh ấy!”
“Nên tôi cố tình giận dỗi xem anh ấy chịu đựng đến bao giờ.”
Cao Hạnh Hạnh: “……”
Hình như nói đến chỗ đau lòng, Doãn Phi Phi “oa” một tiếng khóc lên, ném ly rượu xuống thảm.
Cao Hạnh Hạnh an ủi: “Không đâu, sao lại không thích cô chứ? Cô đẹp như vậy, tôi còn thích cô nữa là.”
Doãn Phi Phi nước mắt lưng tròng: “Nhưng cô không phải Henry.”
Cao Hạnh Hạnh: “……”
Doãn Phi Phi lấy giấy lau nước mũi: “Xin lỗi, tôi lại mất bình tĩnh rồi.”
“Không sao.”
Cao Hạnh Hạnh cảm thấy Doãn Phi Phi đẹp thế này, nổi nóng cũng đáng yêu.
“Tôi chẳng giỏi cái gì cả, từ nhỏ không có môn nào được điểm A.” Cô ấy đếm trên tay: “Tôi học múa ba lê, múa cổ điển, múa dân gian, Latin… còn học cờ vây, cờ tướng, nhảy cờ… còn có violin, piano, clarinet, saxophone, đàn tranh, nhị hồ, đàn tỳ bà…”
Một hơi kể hết, Doãn Phi Phi thở hổn hển.
Cao Hạnh Hạnh tranh thủ khen: “Cô Doãn, cô biết nhiều thật! Quá giỏi luôn!”
Doãn Phi Phi quay đầu, bĩu môi: “Nhưng tôi chẳng học được cái nào, mẹ tôi nói tôi là đồ ngu ngốc… oa…”
“!!!” Cao Hạnh Hạnh vội lấy khăn giấy an ủi: “Cô đã rất giỏi rồi, tôi từ nhỏ cũng chẳng biết gì, học không giỏi, vận động cũng dở, anh tôi còn nói tôi là con cá mặn, cả đời không lật được mình.”
Doãn Phi Phi nửa tin nửa ngờ: “Thật sao?”
“Thật.”
Doãn Phi Phi chớp mắt: “Nhưng ngực cô to, tôi thì… chẳng có gì… a…”
Cao Hạnh Hạnh ngẩn ra, sau đó vội bịt miệng cô, lớn tiếng: “Đừng khóc nữa! Ít ra cô còn có tiền! Tôi, tôi cũng muốn có tiền, để người tôi thích yêu tôi!”
“……”
Hai người nói tới nói lui, cảm thấy đồng bệnh tương liên, bắt đầu uống rượu.
Doãn Phi Phi: “Sau này gọi tớ là Phi Phi, tớ gọi cậu là Hạnh Hạnh, chúng ta là bạn thân nhất.”
“Được, Phi Phi.”
“Cậu vừa nói… ợ!” Doãn Phi Phi nấc một cái, lắc đầu: “Cậu nói, cậu cũng muốn người mình thích yêu cậu?”
“Đúng vậy.” Cao Hạnh Hạnh cảm thấy đầu óc choáng váng, đập tay lên ngực: “Nếu tớ có tiền, xem ai còn dám nói tụi tớ là người của hai thế giới! Ai nói vậy tớ sẽ lấy tiền đập vào mặt họ, đập chết luôn!”
Doãn Phi Phi ôm lấy vai Cao Hạnh Hạnh, đôi mắt ngà ngà men rượu đầy tiếc nuối: “Cậu có người thích rồi à? Vậy cậu thảm rồi, cậu ấy à, không thể yêu người mình thích đâu.”
Cao Hạnh Hạnh hai tay ôm mặt: “Tại sao?”
“Bởi vì… cậu, cậu đã bị Đại Ma Vương để mắt tới rồi.”
“Đại Ma Vương? Có ăn thịt người không? Hihi…”
“Rất đáng sợ.” Doãn Phi Phi nằm trên sofa nhắm mắt, giọng yếu ớt: “Mẹ tớ nói… ai cũng có thể chọc, đừng chọc vào anh ta… Anh ta là… người đáng sợ nhất…”