Cao Hạnh Hạnh cẩn thận ôm khư khư hộp gỗ đỏ bằng khuỷu tay trái, suốt dọc đường đều trong trạng thái ngơ ngác.
Vì ngơ ngác nên cô còn lơ đãng đi theo người khác ra khỏi thang máy, đến nhầm tầng. Đến lúc quẹt thẻ báo lỗi mới phát hiện mình đi nhầm.
Cũng không thể trách cô, thứ cô đang ôm trong tay trị giá trị giá năm mươi vạn đấy.
À không! Là bốn triệu tệ.
Cũng có thể là tám triệu tệ.
Nhưng làm sao Lục Trạch Ngôn biết địa chỉ công ty và số điện thoại của cô?
Là từ buổi đấu giá sao?
Lúc đó cô mặc đồng phục, nghĩ vậy thì đúng là dễ tra ra thật.
Nhưng…tại sao anh lại gửi cho cô?
Cao Hạnh Hạnh định cất hộp cẩn thận rồi gọi lại cho Lục Trạch Ngôn để hỏi.
Cô còn chưa tới văn phòng đã nghe thấy tiếng ồn ào bên trong.
Lại có chuyện gì nữa đây?
Cao Hạnh Hạnh bước vào, các thành viên trong nhóm cô đang tụm lại thành một vòng, vừa nhảy cẫng lên vừa vỗ tay.
Diệp Tử nhìn thấy cô đầu tiên, chạy tới ôm chầm lấy cô: “Hạnh Hạnh, lão Trương không phải đi nữa rồi!”
“!!!” Trán Cao Hạnh Hạnh toát cả mồ hôi hột, chỉ sợ làm rơi mất “tám triệu tệ”.
Diệp Tử vẫn đang phấn khích: “Chúng ta không cần qua sát hạch nữa, được chuyển thành nhân viên chính thức luôn.”
Cao Hạnh Hạnh: “……”
Diệp Tử đột nhiên nhận ra điều gì đó, vội buông Cao Hạnh Hạnh ra: “Xin lỗi nhé, tớ quên mất tay cậu đang đau.”
Cao Hạnh Hạnh nhìn chiếc hộp trong tay.
Là vì chuỗi vòng ngọc này sao?
Là do Lục Trạch Ngôn sao?
Lão Trương đứng giữa đám đông giơ tay ra hiệu để mọi người bình tĩnh lại: “Sau này mọi người cũng không được lơ là đâu nhé, tối nay cả bộ phận chúng ta đi ăn liên hoan!”
“Lão Trương, đơn hàng lớn thế này, ăn gì ạ?” “Đúng đó, phải ăn chỗ nào đắt đăt ấy.”
Vẻ mặt lão Trương không giấu nổi niềm vui: “Được! Diệp Tử, lát nữa cô tổ chức trong nhóm chat nhé, ăn gì thì để mọi người bỏ phiếu, quyết định xong thì gửi cho tôi.”
“Vâng ạ.”
Sau khi đám đông tản ra, văn phòng cuối cùng cũng yên tĩnh hơn một chút.
Lúc Cao Hạnh Hạnh còn đang phân vân nên bỏ phiếu cho buffet đồ Nhật hay lẩu hải sản thì màn hình điện thoại đột nhiên hiện lên cuộc gọi đến.
Cô nhìn số điện thoại “kỳ quặc” kia, tim bỗng hẫng một nhịp.
Cao Hạnh Hạnh vội chạy vào phòng trà nước, hít hai hơi thật sâu rồi mới nhấn nghe.
“Alo.” Cao Hạnh Hạnh vừa mở miệng mới nhận ra giọng mình hơi run.
Có lẽ vì bị từ chối hai lần, cũng có thể vì cuộc gọi này reo quá lâu suýt nữa tự động ngắt máy. Nên phía Lục Trạch Ngôn không lập tức lên tiếng.
Cao Hạnh Hạnh hắng giọng: “Anh Lục?”
Bên kia lúc này mới đáp: “Cô Cao.”
“……” “……” Một khoảng im lặng chừng mười giây.
Cao Hạnh Hạnh phá vỡ sự im lặng: “Anh Lục, xin lỗi, lúc nãy tôi tưởng là…” Hai chữ ‘lừa đảo’ chắc chắn không thể nói ra, Cao Hạnh Hạnh suy nghĩ một lát rồi nói: “Tôi tưởng là gọi nhầm số nên không nghe máy.”
Lục Trạch Ngôn không tiếp lời cô mà nói: “Tối nay có thể cùng ăn tối không?”
“Chắc không được rồi, tối nay phòng tôi có liên hoan.” Cao Hạnh Hạnh lại nhớ đến chuyện chuỗi vòng ngọc, vội hỏi: “Anh Lục, tôi nhận được bưu kiện anh gửi rồi, có phải là chuỗi vòng ngọc bị hủy đấu giá lần trước không ạ?”
“Phải.”
“Tại sao anh lại gửi cho tôi?”
“Muốn tặng cho em.”
Cao Hạnh Hạnh: “……”
Lục Trạch Ngôn nhẹ giọng hỏi: “Em không thích sao?” Giọng điệu dịu dàng như thể rất để tâm xem cô có thích hay không.
“Việc này không liên quan đến thích hay không, chủ yếu là nó quá đắt.” Cao Hạnh Hạnh nói: “Tôi không thể nhận.”
“Không đắt.”
Tôi không phải đang bàn với anh chuyện đắt hay không đắt.
“Anh Lục… anh Lục, món quà này đối với anh có lẽ đúng là không đắt, nhưng đối với tôi nó thực sự rất đắt, có lẽ cả đời tôi cũng không mua nổi.” Cao Hạnh Hạnh mím môi, nhắc nhở anh: “Chuỗi vòng này hợp với cô Doãn hơn.”
“Cô Doãn?”
Cao Hạnh Hạnh đáp: “Cô Doãn Phi Phi.”
“Cô ấy không thích chuỗi vòng này.”
!!! Đậu má! Cô ta không thích nên anh đem tặng tôi?
Sự khó chịu của Cao Hạnh Hạnh không hề che giấu: “Anh Lục, tôi cũng không thích, phiền anh cho một địa chỉ, tôi gửi qua bưu điện cho anh.”
Cao Hạnh Hạnh không thích nên Lục Trạch Ngôn cũng không ép buộc. Anh im lặng hai giây ở đầu dây bên kia rồi nói: “Để tôi đích thân qua lấy vậy.”
“……” Giọng Cao Hạnh Hạnh dịu đi một chút: “Vậy anh đến sớm nhé, đồ quý giá quá tôi cầm trong người thấy không yên tâm.”
“Ừm.”
“Lúc đó gọi điện cho tôi là được.”
“Được.”
Cúp máy, Cao Hạnh Hạnh quay lại chỗ làm việc, mở một tập tài liệu ra rồi ngồi ngẩn người.
“Hạnh Hạnh, nhớ vào nhóm bỏ phiếu nhé.” Diệp Tử nhắc cô rồi thấy sắc mặt cô trầm xuống, bèn hỏi: “Hạnh Hạnh, cậu sao thế?”
“Tớ…” Cao Hạnh Hạnh do dự, nhưng trong lòng thực sự có khúc mắc, bèn đổi cách nói: “Tớ có một người bạn, cậu ấy thích một bạn nam, bạn nam đó có bạn gái rồi nhưng vẫn đối xử tốt với cậu ấy.”
“Trai đểu à?”
“Chắc cũng không phải.” Cao Hạnh Hạnh mím môi, cảm thấy Lục Trạch Ngôn không giống người như vậy: “Anh ấy có lẽ không biết giữ chừng mực, cảm thấy những hành động đó… là bình thường.”
“Hạnh Hạnh.” Diệp Tử đột nhiên nghiêm túc nắm lấy tay cô: “Đàn ông làm gì có ai không biết chừng mực? Chẳng qua là muốn tán tỉnh cậu nhưng lại không muốn chịu trách nhiệm thôi. Để đến cuối cùng người ta có thể nói, tôi có nói gì đâu, là tự cô hiểu lầm, tự mình dính lấy.”
Cao Hạnh Hạnh: “……”
“Hạnh Hạnh, cậu đừng thích người như vậy nữa, với điều kiện của cậu, tìm bạn trai có khó gì.”
Cao Hạnh Hạnh gật đầu như hiểu mà cũng như không hiểu, rồi đột nhiên phản ứng lại, hơi gấp gáp: “Không phải, tớ nói là bạn của tớ mà.”
“Cái kiểu ‘tớ có một người bạn’ thế này, lừa ai chứ?”
Cao Hạnh Hạnh tức giận quay mặt đi.
Cô mở điện thoại bỏ phiếu cho buffet đồ Nhật rồi bắt đầu suy nghĩ về lời của Diệp Tử. Đàn ông làm gì có ai không biết chừng mực? Nhưng Lục Trạch Ngôn… cũng không giống… trai đểu.
Thôi bỏ đi, mặc kệ Lục Trạch Ngôn nghĩ gì, bản thân cô không thể bỏ qua giới hạn đạo đức, cô phải tự mình biết giữ chừng mực, duy trì khoảng cách với những người đàn ông không độc thân.
Cao Hạnh Hạnh lắc đầu, gạt bỏ những suy nghĩ linh tinh đó đi, cố gắng làm việc.
Tan làm, cả nhóm kéo đến một nhà hàng buffet đồ Nhật có giá trung bình 888 tệ/người.
Cao Hạnh Hạnh uống một chút rượu sake, mặt đỏ hồng lên.
Khoảng gần chín giờ thì điện thoại Cao Hạnh Hạnh reo. Là Lục Trạch Ngôn.
Cô hít một hơi sâu, bắt máy: “Anh Lục.”
“Cô Cao.”
Lại là cô Cao! ‘Tiểu Cao’ cô nghe quen rồi, thế mà cái từ ‘cô Cao’ này nghe sao mà thấy tức á.
Cao Hạnh Hạnh uống rượu nên thêm can đảm, giọng điệu không vui: “Anh nói đi, tôi nghe đây.”
“Bữa liên hoan của nhóm em kết thúc chưa?”
“Gì cơ?”
“Bây giờ tôi rảnh, có thể qua lấy chuỗi vòng ngọc.”
“Ồ.” Cao Hạnh Hạnh nhìn mọi người vẫn đang ăn uống rôm rả, cảm thấy bữa tiệc kết thúc hay chưa cũng không ảnh hưởng đến việc anh đến lấy chuỗi vòng ngọc, bèn nói: “Anh qua lấy đi.”
Cúp máy, Cao Hạnh Hạnh nhắn tin gửi địa chỉ qua. Lục Trạch Ngôn trả lời [Nửa tiếng nữa đến]
Tốt rồi, trả lại củ khoai lang nóng bỏng tay này là tốt rồi.
Cao Hạnh Hạnh lại uống thêm hai ly sake nhỏ, nhẩm tính thời gian cũng sắp đến mới đi ra ngoài.
Tháng bảy ở Ngọc Hòa, buổi tối cũng nóng muốn chết. Ở trong nhà hàng không cảm thấy nhưng vừa bước ra ngoài liền cảm giác hơi nóng bốc lên từ mặt đất như muốn hấp chín người ta.
Bên đường có mấy gánh hàng rong: “thạch rau câu thủ công”: “bánh trứng nướng”: “mì lạnh, bánh đa lạnh”…vv. Mấy cô gái mặc áo hai dây, váy ngắn đang ngồi ăn uống thỏa thích ở mấy chiếc bàn nhỏ ven đường.
Cao Hạnh Hạnh cảm thấy mình thật kém cỏi, lúc này cô lại thấy bộ đồ mình mặc hôm nay không được đẹp lắm. Một chiếc áo dệt kim ngắn tay màu trắng có viền bèo nhún, bên dưới là quần jean ống đứng màu nhạt, chân đi giày thể thao.
Cô lắc lắc phần tóc mái bằng trước trán.
Một chiếc xe hơi nhỏ màu đen từ từ dừng lại cách cô không xa, là một chiếc xe hiệu bình thường, có thể thấy ở khắp nơi tại Ngọc Hòa.
Cao Hạnh Hạnh không nghĩ đó là Lục Trạch Ngôn. Nhưng khi nhìn thấy biển số xe “kỳ quặc” kia, lại cảm thấy có lẽ đúng là anh. Biển số xe toàn số, ba số sáu, hai số bảy.
Quả nhiên, cửa kính xe hạ xuống, khuôn mặt đẹp trai của Lục Trạch Ngôn lộ ra.
Cao Hạnh Hạnh thầm nghĩ, anh thích số sáu và số bảy đến mức nào chứ, biển số xe, số điện thoại đều là hai con số này.
Cao Hạnh Hạnh mỉm cười lịch sự bước tới, đưa chiếc hộp bằng tay trái đến bên cửa sổ, vừa khách sáo vừa xa cách: “Anh Lục, trả lại cho anh.”
Lục Trạch Ngôn liếc nhìn cô một cái, nhận lấy chiếc hộp rồi tiện tay đặt sang ghế bên cạnh: “Lên xe đi.”
“Hả?” Cao Hạnh Hạnh bắt gặp ánh mắt anh, cố tình cụp mắt né tránh, chỉ tay về phía nhà hàng sau lưng: “Bữa liên hoan của chúng tôi chưa xong, tôi còn phải quay lại.”
Lục Trạch Ngôn chỉ nhìn lướt qua phía sau lưng cô theo hướng tay cô chỉ.
Cao Hạnh Hạnh lùi lại hai bước, giơ tay vẫy vẫy, để lộ ẩn hiện vòng eo nhỏ nhắn trắng nõn: “Tạm biệt.” Nói xong Cao Hạnh Hạnh chạy nhanh vào nhà hàng.
Sau đó cô không ăn gì thêm, chỉ uống thêm hai ly sake với tiền bối trong nhóm.
Sau khi bữa tiệc kết thúc mọi người cùng nhau đi ra. Lão Trương: “Ai lái xe mà uống rượu thì nhớ gọi tài xế hộ, ai đi taxi thì gửi lịch trình vào nhóm, mai tôi thanh toán lại cho.”
“Cảm ơn lão Trương!” “Về đến nhà nhớ báo một tiếng trong nhóm nhé.” “……”
Mọi người vẫn đang nói chuyện rôm rả nhưng Cao Hạnh Hạnh lại dường như nhìn thấy một người rất giống Lục Trạch Ngôn. Người đó đứng bên lề đường, dưới ánh đèn đường sáng trưng.
Trên người mặc áo sơ mi đen rộng rãi, tay áo xắn đến khuỷu tay, tay trái đeo một chiếc đồng hồ màu bạch kim, tay phải kẹp điếu thuốc, bên dưới mặc quần tây đen. Điếu thuốc trên tay anh có đốm lửa đỏ.
Anh đứng giữa không khí phồn hoa đặc trưng của Ngọc Hòa nhưng vẫn không che giấu được vẻ cao quý trên người.
Cao Hạnh Hạnh dụi mắt nhìn lại lần nữa. Hai người chạm mắt nhau, Cao Hạnh Hạnh vẫn không dám tin. Một là, sao anh vẫn còn ở đây? Hai là, tại sao anh lại hút thuốc?
Lục Trạch Ngôn cứ đứng yên nhìn cô, chậm rãi đưa điếu thuốc lên môi rít một hơi rồi nhả ra một làn khói, dưới ánh đèn đường trông lại có chút quyến rũ mê người.
Cao Hạnh Hạnh nhìn khuôn mặt đó, trong đầu nhớ lại cuộc thi Hóa học năm nào. Giữa làn khói đủ màu sắc, anh mang vẻ đẹp trai thuần khiết của tuổi thiếu niên.
Hình ảnh đó dần trùng khớp với hiện tại, biến thành vẻ đẹp trai được bao bọc bởi khí chất đàn ông. Mang theo chút nguy hiểm khó tả. Nguy hiểm mà lại cuốn hút, sự cám dỗ chí mạng nhất.
Thì ra, thực sự đã thay đổi nhiều như vậy.
“Tiểu Cao! Tiểu Cao!” “Hạnh Hạnh, cậu sao thế?”
Cao Hạnh Hạnh lúc này mới hoàn hồn: “Hả?”
“Hỏi cậu về thế nào.”
“Tớ… bắt taxi.”
Dặn dò thêm vài câu mọi người mới giải tán.
Cao Hạnh Hạnh đi cùng với Diệp Tử đến điểm bắt taxi. Cô lên xe, tạm biệt Diệp Tử, cũng cố ý nhìn lại phía sau nhưng không thấy bóng dáng Lục Trạch Ngôn đâu.
Cao Hạnh Hạnh về đến nhà, tắm rửa xong xuôi rồi nằm lên giường. Cô mở điện thoại, phát hiện có một lời mời kết bạn trên WeChat. Avatar trống, tên WeChat là “LU”, tin nhắn xác nhận cũng trống.
Cũng phải, không cần avatar, không cần tin nhắn xác nhận, chỉ một chữ “LU” cũng đủ thể hiện thân phận của anh.
Cao Hạnh Hạnh đột nhiên nhớ lại buổi tối sáu năm trước, cô lấy hết can đảm nói với anh “Chúng ta kết bạn WeChat đi”. Câu trả lời của anh lúc đó là “Tôi không dùng WeChat”.
Cao Hạnh Hạnh suy nghĩ rất lâu rồi thoát khỏi giao diện, không hề chấp nhận lời mời kết bạn của Lục Trạch Ngôn.