Lục Tổng, Xin Nhận Lấy Cẩm Nang Yêu Đương

Chương 22



Trời đã tối từ lâu. Cao Hạnh Hạnh dựa vào cửa xe nhìn dải cây xanh bên ngoài dần dần lùi lại, ánh mắt có phần ngây dại.

Rất nhanh, tiếng rung điện thoại kéo cô trở về hiện thực.

Là Diệp Tử gọi tới.

Diệp Tử hỏi thăm vết thương của cô: “Hạnh Hạnh, tay cậu sao rồi?”

“Không sao.”

“Vậy là tốt rồi. Lão Trương hỏi cậu có cần nghỉ mấy ngày ở nhà không.”

“Không cần.” Cao Hạnh Hạnh từ chối rồi hỏi: “Chuyện buổi đấu giá hôm nay sao rồi?”

Giọng Diệp Tử lập tức nhỏ xuống như thì thầm: “Người đó là fan riêng của Doãn Phi Phi, không biết bằng cách nào lại vào được.”

“Vậy bọn mình có phải chịu trách nhiệm không?”

“Chắc là không đâu, chắc là trách nhiệm của công ty bảo vệ. Nhưng lúc tớ đi lão Trương bị gọi về công ty, tớ cũng không dám hỏi.”

“Vậy để mai hỏi lại.”

“Hạnh Hạnh, cậu thật không cần xin nghỉ à?”

“Không cần, có gì to tát đâu.”

Cao Hạnh Hạnh cúp điện thoại rồi lại ủ rũ dựa vào cửa xe.

Rảnh rỗi thường rất dễ suy nghĩ lung tung, thà đi làm còn hơn.

Về đến nhà cô bật điều hòa, sau đó tháo nẹp vai phải ra.

Vai phải vẫn đau, cô không thể với tay ra sau để cởi áo khoác đang buộc trên người mình.

Chỉ có thể xoay người rồi kéo áo trượt xuống từ chân.

Nhìn chiếc áo khoác đen nằm dưới đất, cô cau mày.

Có nên trả lại không?

Rồi lại nghĩ, hình như cô chưa từng lưu số liên lạc của Lục Trạch Ngôn, trả kiểu gì?

Cao Hạnh Hạnh gọi đồ ăn ngoài rồi nhanh chóng đi tắm sơ.

Lúc cô bước ra khỏi phòng tắm thì Trình Di Khả vừa về tới.

“Di Khả, về đúng lúc lắm.”

Trình Di Khả đang thay giày: “?”

“Bị trật khớp.” Cao Hạnh Hạnh chỉ vai phải: “Giúp tớ sấy tóc với.”

Trình Di Khả treo túi lên: “Sao cậu bất cẩn thế?”

“Hôm nay gặp một kẻ thần kinh.”

Trình Di Khả quá mệt, cũng không hỏi nhiều, chỉ dặn cô sau này chú ý một chút rồi vào rửa tay, ra giúp cô sấy tóc.

Khi đang sấy tóc được nửa chừng, Cao Hạnh Tinh thấy điện thoại trên bàn rung lên nên vẫy tay ra hiệu.

Trình Di Khả lập tức tắt máy sấy.

Cao Hạnh Hạnh cầm điện thoại xem, số gọi đến: XXX66667777.

Nhìn qua là biết số ảo.

Cô lẩm bẩm: “Giờ bọn lừa đảo không thèm giấu giếm nữa hả?”

Cô đặt điện thoại xuống, tiếng máy sấy lại vang lên.

Sau khi giúp Cao Hạnh Hạnh sấy tóc xong, Trình Di Khả đi tắm.

Cao Hạnh Hạnh vừa ăn đồ ngoài, vừa nhớ lại quá trình gặp Lục Trạch Ngôn hôm nay.

Anh ấy vẫn rất dịu dàng.

Nhưng không chỉ riêng với cô.

Ít nhất, với Doãn Phi Phi cũng vậy.

Khóe môi cô nhếch lên một nụ cười giễu cợt, cảm thấy mình thật ngốc khi đem bản thân so sánh với Doãn Phi Phi trong mắt Lục Trạch Ngôn.

Cô căn bản không có tư cách để so sánh.

Cao Hạnh Hạnh nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng, ăn no cái bụng đã.

Sau đó nhìn sang chiếc áo khoác màu đen vắt ở cạnh sofa.

Cô kéo nó lại, lật phần cổ áo ra, phía sau có thêu một chữ “LU” bằng chỉ vàng.

Nhìn có vẻ rất đắt tiền, không thể vứt được!

Sáng hôm sau, Cao Hạnh Hạnh đến công ty, vừa đặt túi xuống thì điện thoại rung lên.

Là nhóm chat riêng của cô, Diệp Tử và Lăng Phúc trên WeChat.

Lăng Phúc: [Cầu thang, họp gấp]

Đây là bí mật nhỏ của ba người.

Cao Hạnh Hạnh đi đến cầu thang, đi xuống thêm hai tầng nữa mới đến “căn cứ bí mật” của bọn họ.

Lăng Phúc và Diệp Tử đang hút thuốc, nghe tiếng bước chân thì nghiêng người nhìn lên, vừa thấy bóng dáng cô liền lập tức dập thuốc rồi ra hiệu cho cô lại gần.

Lăng Phúc còn vẫy tay trong không khí để xua tan mùi khói, dù chả có tác dụng gì.

Diệp Tử: “Hạnh Hạnh, nghe nói ba đứa mình thảm rồi.”

Lăng Phúc nhướn mày: “Bị cho thôi việc.”

Thôi việc?

Cao Hạnh Hạnh ngẩng đầu suy nghĩ, nhíu mày: “Vì chuyện hôm qua à?”

Thấy Diệp Tử gật đầu, cô không hiểu: “Liên quan gì đến bọn mình? Hôm qua cậu còn nói là trách nhiệm của bên bảo vệ mà?”

Diệp Tử khoanh tay, bực bội: “Đúng là của bên bảo vệ! Nhưng ngành này chỉ nhìn kết quả, kết quả là chuỗi vòng ngọc đó bị bỏ thầu trong buổi đấu giá.”

Vậy nên bên tổ chức – công ty tài chính – không hài lòng, cắt hợp tác với ngân hàng RS?

“Trời ơi, thế là tai bay vạ gió à?” Cao Hạnh Hạnh trợn mắt.

Lăng Phúc: “Chứ còn gì nữa? Tớ không chấp nhận kết quả này đâu, lại đi lấy nhân viên mới bọn mình ra làm vật tế!”

Diệp Tử: “Tớ cũng không chấp nhận! Chúng ta đâu có phạm lỗi gì nghiêm trọng trong công việc!”

“Bọn mình vì buổi đấu giá này làm việc quên ăn quên ngủ, vô nhân đạo thật!” Lăng Phúc nói: “Nếu thật sự vì chuyện này mà đuổi tớ, tớ kiện ra cục lao động!”

Diệp Tử hùa theo: “Tớ đi cùng cậu.”

Hai người nói tới nói lui, đã tính đến bước tiếp theo, giọng điệu càng lúc càng phẫn nộ.

“Khoan đã.” Cao Hạnh Hạnh giơ tay cắt lời: “Các cậu nghe ai nói vậy? Chắc chưa?”

“Vương Linh nói, tối qua chị ấy làm thêm, nghe người cấp trên chửi lão Trương, bảo ba đứa mình không ai được giữ lại.”

Vương Linh?

Nhân viên hành chính của bộ phận đối ngoại, một cô gái khá xinh.

Diệp Tử: “Hạnh Hạnh, cậu sẽ cùng bọn tớ chứ?”

“Đi kiện công ty à?”

Diệp Tử gật đầu.

Cao Hạnh Hạnh mím môi: “Ngành này nhỏ lắm, nếu thật sự kiện công ty, có lẽ chẳng còn ngân hàng nào chịu nhận mình…”

Lăng Phúc và Diệp Tử không nghĩ đến chuyện đó, lập tức thấy khó xử.

Cao Hạnh Hạnh trấn an: “Đừng nghĩ nhiều vội, trước tiên chúng ta đi tìm lão Trương hỏi rõ mọi chuyện rồi tính tiếp!”



Ba người quay lại văn phòng, tâm trạng rõ ràng không tốt. Đặc biệt là Lăng Phúc, bình thường thì tràn đầy năng lượng như được bơm máu gà.

Chuyện gì đến cũng đến.

Không lâu sau lão Trương từ văn phòng bước ra, gọi cả ba vào phòng họp nhỏ.

Ba người liếc nhau, sắc mặt không vui, rồi cùng nhau đi vào.

Lão Trương ngồi đầu bàn, gật đầu ra hiệu họ ngồi xuống.

Lời đầu tiên anh ta nói lại cười: “Tiểu Cao, tay cô không sao chứ?”

Nghĩ đến việc sắp bị cho thôi việc, Cao Hạnh Hạnh thấy vết thương này thật không đáng.

Cô cười gượng: “Không sao ạ.”

Đợi cả ba ngồi xuống, lão Trương trông có phần áy náy: “Xin lỗi nhé, trước đó còn hứa hoàn thành buổi đấu giá sẽ chuyển chính thức cho mọi người, giờ e là không được.”

Ba người không đáp.

Dù vừa rồi ở cầu thang họ giận dữ, nhưng dù sao cũng là lính mới, không dám cãi trước mặt cấp trên.

Lão Trương tiếp tục: “Thật ra các cô cậu làm rất tốt, tôi đều thấy. Rất vất vả, cũng rất có tâm.”

“Nhưng mọi người cũng biết, buổi đấu giá gặp sự cố thế này, hợp tác với Lục thị chắc chắn đổ bể.”

“Mặc dù chúng ta chỉ là bị vạ lây nhưng cũng không thể coi là hoàn thành nhiệm vụ.”

Vậy nên… là định sa thải tụi em?

Lão Trương thở dài: “Chuyển chính thức thì tôi không lo được rồi, nên tự mọi người cố gắng qua kỳ sát hạch nhé.”

Kỳ sát hạch chuyển chính thức?

Không phải bị đuổi sao?

Lão Trương nói xong, lại khích lệ vài câu rồi rời đi.

Chờ anh ta đi rồi Lăng Phúc gõ nhẹ mặt bàn, thì thầm: “Thế là định dùng danh nghĩa sát hạch chuyển chính thức để ‘đường hoàng’ loại bọn mình à?”

“……”

Lăng Phúc: “Trời đất, chủ nghĩa tư bản hút máu thật, đến kiện còn không có cơ hội?”

“……”

Ba người bước ra khỏi phòng họp.

Cao Hạnh Hạnh ngồi vào bàn làm việc nhìn đồng nghiệp đi qua đi lại bận rộn, bỗng hiểu ra — thì ra đây là chốn công sở.

Không phải cứ cố gắng là sẽ được công nhận.

Hơi tàn khốc, hơi nực cười, và… đáng ghét.

Gần trưa lão Trương gọi Cao Hạnh Hạnh vào phòng.

Lúc cô bước vào thấy trên bàn anh ta có một cái thùng màu vàng — giống hệt kiểu thùng dọn đồ trong phim mỗi khi ai đó nghỉ việc.

Cô lén thấy phía trên thùng là ảnh gia đình của anh ta, bình thường anh ta hay để ở chỗ dễ thấy nhất.

“Ngồi đi.” Lão Trương ra hiệu: “Tiểu Cao, tôi hứa tặng cô một cái máy tính bảng phải không?”

“???”

“Tôi đã đặt online rồi, chắc mai sẽ tới.” Anh ta nhìn cái thùng: “Lúc đặt tôi ghi tên mình, nhưng hôm nay tôi làm xong là nghỉ việc. Mai cô cứ ký tên tôi là được.”

“Nghỉ việc?” Cao Hạnh Hạnh kinh ngạc đến há hốc miệng rồi lại nhìn cái thùng vàng: “Anh nghỉ việc thật ạ?”

“Ừ, công ty cần có người chịu trách nhiệm mà.” Lão Trương vuốt lại áo vest, kiêu ngạo xen chút châm biếm: “Nên tôi phải gánh trách nhiệm chứ?”

“Không phải định đuổi ba đứa bọn em sao?”

Lão Trương hơi sững người, rồi nghĩ lại công ty vốn là nơi buôn chuyện, bèn cười nhẹ: “Yên tâm, tôi không muốn làm tan vỡ mộng đẹp về công sở của mấy người mới.”

“……”

“Mọi người cứ cố gắng làm tốt, đừng để chuyện này ảnh hưởng tâm lý. Buổi sáng chẳng phải tôi đã nói rồi sao? Mọi người làm rất tốt.”

Cao Hạnh Hạnh cắn môi: “Anh cũng làm rất tốt, tại sao lại để anh gánh chuyện này?”

“Hahaha.” Lão Trương bật cười hai tiếng, giọng đầy châm biếm: “Chủ yếu là cấp trên của tôi không chịu ra mặt giúp tôi, tôi còn biết làm gì?”

Đúng vậy.

Cấp trên thì cũng có cấp trên.

Cao Hạnh Hạnh nhìn lão Trương, trong lòng ngổn ngang cảm xúc.

Anh ta bị nhìn đến hơi ngại, nói: “Ra ngoài làm việc nghiêm túc đi. Xã hội bất công chỉ là thiểu số thôi. Sau này các cô cậu thành công rồi thì hãy là người công bằng. Như thế bất công trong xã hội sẽ ngày càng ít đi.”

Cao Hạnh Hạnh từ từ đứng dậy, giơ ngón cái: “Lão Trương, em thấy anh không chỉ đẹp trai mà còn làm việc cũng ngầu nữa!”

“Xì! Ba đứa mồm mép giỏi như nhau!”

Cô quay lại chỗ ngồi.

Tâm trạng trong vài tiếng thay đổi xoành xoạch.

Cô nhớ lại một câu từng đọc đâu đó:

— Trên thế giới này có quá nhiều bóng tối, nhưng cũng đừng bỏ qua những tia sáng nhỏ bé.

Nhờ lão Trương, cô bỗng hiểu được sự vĩ đại của câu nói đó.

“Ù — ù — ù —” điện thoại rung trên bàn.

Cao Hạnh Hạnh hoàn hồn, nhìn điện thoại: lại là số “XXX66667777”.

Cô lập tức tắt máy rồi đi ăn cùng Diệp Tử và Lăng Phúc.

Lúc ăn cô kể chuyện lão Trương cho họ nghe.

Họ vui vì không bị đuổi nhưng cũng buồn cho lão Trương.

Cao Hạnh Hạnh cũng vậy, tiếc nuối vì mất một người sếp tốt như thế.

Khoảng ba giờ chiều cô nhận được một kiện hàng, lễ tân gọi cô xuống ký nhận.

Là máy tính bảng lão Trương mua sao?

Không phải nói mai mới tới à?

Cô tắt máy tính làm việc, lập tức xuống lầu.

Một chiếc hộp vuông vức, nhìn không giống máy tính bảng.

Cô lắc thử, đoán không ra, bèn hỏi lễ tân mượn kéo mở ra.

Một hộp gỗ màu đỏ, bên trong là lớp vải lụa màu vàng nhạt, phía trên là một chuỗi vòng.

Màu bạch ngọc.

Tay Cao Hạnh hạnh run lên, suýt nữa làm rơi.

Trời đất! Đây chẳng phải chuỗi vòng ngọc bị bỏ thầu trong buổi đấu giá sao?

Cô lật lại vỏ hộp giấy để xem thông tin người gửi.

Người gửi: LU

Số liên hệ: XXX66667777

Thì ra là… Lục Trạch Ngôn!

Còn cái số này, kỳ quặc y như số giả của bọn lừa đảo.

Nhưng nếu là số của anh… hình như cũng không kỳ quặc lắm.

Cao Hạnh Hạnh “bộp” một tiếng đóng nắp hộp gỗ lại, mặt mày u ám.

Mình vậy mà lại cúp máy của Lục Trạch Ngôn!!!

Mà lại còn tới hai lần!!!


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com