Lục Tổng, Xin Nhận Lấy Cẩm Nang Yêu Đương

Chương 24



Sau khi thoát khỏi giao diện WeChat, trong đầu Cao Hạnh Hạnh cứ quanh quẩn một câu:

——Tôi đã từ chối Lục Trạch Ngôn.

Hành động này khiến cô thấy hơi bất an một cách khó hiểu.

Nhưng mà, như thế thì sao?

Chẳng lẽ anh còn có thể đến tận nơi chất vấn cô?

Cao Hạnh Hạnh nghe thấy tiếng động ngoài cửa, chắc là Trình Di Khả về rồi.

Một lát sau, Trình Di Khả gõ cửa phòng cô, sau khi nhận được phản hồi liền thò đầu nhỏ vào:
“Hạnh Hạnh, tớ mua ít trái cây, đã rửa sạch để trong tủ lạnh rồi. Ngày mai tớ phải tăng ca, buổi trưa cậu cứ gọi đồ ăn, buổi tối muốn ăn gì thì nhắn WeChat cho tớ, tớ sẽ mua về.”

Cao Hạnh Hạnh nhìn cô ấy, thấy buồn cười:
“Tớ bị trật tay chứ có phải tàn phế đâu.”

“Biết rồi, người khuyết tật.” Trình Di Khả nghịch ngợm giơ tay chào nghiêm rồi lui ra khỏi phòng cô.

Cao Hạnh Hạnh chơi điện thoại đến hơn hai giờ sáng mới ngủ, hôm sau thức dậy đã quá mười hai giờ trưa.

Cô thấy đói, rửa mặt qua loa rồi lấy trái cây trong tủ lạnh ra, gỡ lớp màng bọc thực phẩm, nhét hai miếng vào miệng.

Tay trái của cô không nghỉ, lướt điện thoại trên bàn xem tin nhắn.

Đa phần là thông báo từ tài khoản công cộng hoặc mấy tin không quan trọng.

Nhưng ở danh bạ WeChat lại hiện rõ một thông báo màu đỏ.

Chẳng lẽ Lục Trạch Ngôn lại gửi lời mời kết bạn?

Anh ta… là kiểu người như vậy sao?

Cao Hạnh Hạnh nhấn vào, quả nhiên là “LU”, nhưng lần này khác, có kèm tin nhắn xác nhận.

Tin nhắn xác nhận là:
“Cô Cao, nếu tiện thì có thể trả áo khoác lại cho tôi không?”

Áo khoác?

ÁO KHOÁC!!!

Cao Hạnh Hạnh lập tức đứng bật dậy, chạy vào phòng xách cái áo vest đen đó ra. Bây giờ áo đã nhàu nát, còn có mấy vết bẩn không rõ là gì.

Làm sao trả lại bây giờ?

Sao tự dưng lại đòi trả?

Cô chỉnh lại áo, phát hiện không có nhãn hiệu, dùng đầu ngón tay chạm lên vết bẩn đó, vẫn cảm nhận được họa tiết hoa hồng chìm nổi trên bề mặt vải.

Có lẽ thực sự rất đắt?

Cô lấy điện thoại ra, mở WeChat, suy nghĩ vài giây rồi nhấn “Chấp nhận”.

Sau đó nhắn tin cho anh:

Cao Hạnh Hạnh: [Anh Lục, anh cho tôi địa chỉ, tôi sẽ gửi áo cho anh]

Gửi tin xong cô mở app tìm kiếm tiệm giặt ủi gần đó.

Còn chưa tìm được tiệm ưng ý thì Lục Trạch Ngôn đã nhắn lại. Cô lập tức chuyển giao diện.

LU: [Tối nay có thể cùng ăn tối không?]

Đương nhiên là không được, áo còn chưa giặt mà!

Cao Hạnh Hạnh: [Xin lỗi, dạo này tôi đang theo dự án, rất bận, xong việc tôi sẽ trả áo cho anh ngay]

LU: [Ngày mai thì sao?]

Cao Hạnh Hạnh nhíu mày, cái áo này đắt đến mức nào vậy? Anh ta sốt ruột như thế?

Nhìn chiếc áo nằm co ro trên ghế sofa, cô nghĩ tới sổ tiết kiệm của mình rồi rùng mình.

Cao Hạnh Hạnh: [Thật xin lỗi, tôi thật sự rất bận]

LU: [Vậy chờ cô bận xong thì nói với tôi]

Cao Hạnh Hạnh: [Được]

Cô lại liếc nhìn cái áo.

Cao Hạnh Hạnh: [Anh Lục, tôi có thể hỏi anh một câu không?]

LU: [Được]

Cao Hạnh Hạnh: [Cái áo này rất đắt tiền sao?]

LU: [Không đắt]

Thấy hai chữ “không đắt” cô thở phào nhẹ nhõm, vỗ ngực: “Vậy thì tốt! Vậy thì tốt!”

Cô vừa ăn trái cây vừa suy nghĩ, động tác chậm dần lại.

Lần trước anh ta cũng nói cái chuỗi vòng ngọc đó không đắt…

Chết tiệt!

Cao Hạnh Hạnh chạy về phòng lấy một túi giấy cho cái áo vào, xỏ dép lao ra cửa.

Cô bắt xe đến một tiệm giặt ủi cao cấp, lấy áo ra:
“Xin chào, cho hỏi giặt nhanh nhất là bao lâu ạ?”

“Chờ chút, để tôi xem…” Nhân viên cầm áo lên xem xét.

Cô ta xem rất kỹ, lật tới lật lui.

Sau đó liếc cô một cái đầy ẩn ý, gấp áo lại:
“Xin lỗi, chúng tôi không giặt được loại áo này.”

“Ý cô là sao không giặt được?”

Nhân viên chỉ vào họa tiết hoa hồng trên tay áo, giải thích:
“Vải này có hoa văn chìm hình hoa hồng, không phải in mà là dập nổi theo kỹ thuật đặc biệt, sau đó phủ lớp…”

Cao Hạnh Hạnh: “……”

Cô chẳng hiểu gì ngoài câu cuối: “Xin lỗi, chúng tôi không giặt được.”

Cô lại bắt xe đến trung tâm thành phố tìm một cửa hàng chuyên giặt giữ đồ xa xỉ.

Vẫn bị từ chối.

Lúc này cô hoàn toàn hoảng loạn, vừa lo vừa buồn rầu quay về nhà.

Trên đường cô nhắn tin cho Kỳ Lạc:

Cao Hạnh Hạnh: [Anh, nếu em gây họa, anh có thể cho em bao nhiêu tiền?]

Kỳ Lạc: [Muốn mua gì?]

Cao Hạnh Hạnh: [Một cái áo rất đắt tiền]

Kỳ Lạc: [Hai tệ, không hơn được]

Cao Hạnh Hạnh: [Kỳ Lạc, anh có còn lương tâm không?]

Kỳ Lạc: [Không]

Cô vò đầu, biết làm sao bây giờ?

Nếu phải đền e là bán thân cũng không đủ.

Lục Trạch Ngôn… chắc không nhỏ mọn đến thế chứ?

Không đúng, không đúng!

Tiền của người ta là của người ta, không thể vì người ta giàu mà lấy đạo đức áp đặt, bảo người ta đừng tính toán.

Cô uể oải xuống taxi, đi về nhà, vừa đi vừa nghĩ nên nói năng sao cho đàng hoàng với Lục Trạch Ngôn.

Bỗng cô dừng bước, quay đầu nhìn về phía bên đường.

Một tiệm nhỏ chỉ khoảng mười mét vuông, phía trên còn treo vài bộ đồ, quầy trước lót tấm bìa xanh lá cây.

Cô ngẩng đầu lên.

——Tiệm giặt ủi Phương Phương.

Không giặt thì phải đền, giặt hỏng cùng lắm cũng là đền.

Kệ đi!

Cô bước vào, lấy áo ra.

Bà chủ là một bà thím tóc xoăn khoảng hơn bốn mươi tuổi, cầm áo lên xem sơ rồi lấy cuốn sổ hóa đơn ra, vừa viết vừa nói:
“Hai mươi lăm tệ, ba ngày sau đến lấy.”

Cô tặc lưỡi, ngẫm nghĩ một lúc rồi thử hỏi:
“Có bị giặt hỏng không ạ?”

“Sao mà hỏng được? Cô ơi, tiệm này mở mấy chục năm rồi, hàng xóm quanh đây đều giặt ở đây, chưa bao giờ giặt hỏng cả.” Bà chủ đưa hóa đơn qua, chỉ vào đầu trang:
“Đây, ghi số điện thoại và tên cô vào.”

“Vâng.” Cao Hạnh Hạnh mơ hồ viết xong rồi đưa lại.

Bà chủ xé tờ biên lai ra: “Lúc đến lấy thì mang theo cái này.”

“Cảm ơn ạ.” Cô nhận hóa đơn: “Làm phiền cô rồi.”

Về đến nhà, trong lòng Cao Hạnh Hạnh có linh cảm không lành, nhưng vẫn chỉ có thể gửi hy vọng vào “Phương Phương”.

Ngân hàng RS và Tập đoàn Lục thị đang trong giai đoạn thương lượng hợp tác đầu tư.

Theo lời lão Trương, đối với kiểu khách hàng này không phải chỉ làm họ hài lòng nhất thời, mà là phải cố ký được hợp đồng dài hạn.

Cả nhóm đều bận tối mặt, tất nhiên có cả Cao Hạnh Hạnh.

Vậy nên cô tạm thời quên mất chuyện cái áo.

Tháng tám Cao Hạnh Hạnh và Lăng Phúc theo lão Trương đi công tác đến thành phố Lâm Lăng.

Ngân hàng RS lần đầu tiên mở chi nhánh ở đây, có tổ chức cắt băng khánh thành.

Cô và Lăng Phúc không phải đến dự lễ cắt băng mà nhiệm vụ là cố gắng ký được hợp đồng với khách sạn quốc tế Tuần Phong.

Vì chuyện này mà hai người dốc sức tìm tài liệu, chuẩn bị kế hoạch, liên lạc với thư ký của tổng giám đốc khách sạn.

Ban đầu đàm phán rất thuận lợi, nhưng hai ngày trước khi họ đến Lâm Lăng thì phía bên kia đột ngột lạnh nhạt.

Lão Trương nghe ngóng được, nói ngân hàng từng hợp tác với Tuần Phong sẵn sàng chia lại lợi nhuận nên bên đó đang dao động.

Lão Trương an ủi: Đây vốn là một dự án có thể thay đổi, ký được thì tốt, không thì cũng đừng nản.

Cao Hạnh Hạnh và Lăng Phúc vẫn muốn thử, liên lạc nhiều lần nhưng không gặp được người.

Cuối cùng nhờ Diệp Tử giúp họ thăm dò tin tức từ người trong ngành, biết được tổng giám đốc mỗi sáng đều ăn sáng ở nhà hàng Lưu Quang.

Nhà hàng này ở tầng 26 của khách sạn Tuần Phong.

Cô và Lăng Phúc quyết định đến đó, nói chuyện trực tiếp về kế hoạch, dù có thất bại cũng cam lòng.

Sáng sớm, tám giờ, họ có mặt ngoài nhà hàng Lưu Quang tầng 26.

Bên ngoài là một hành lang cong với một sảnh nhỏ và một số ghế sofa màu xanh biển.

Cao Hạnh Hạnh ghé người nhìn dòng người qua lại, tìm bóng dáng của tổng giám đốc.

Rất nhanh, một người đàn ông khoảng hơn ba mươi xuất hiện, chính là tổng giám đốc khách sạn.

Cô vỗ vai Lăng Phúc, anh ta lập tức xách túi laptop và tập tài liệu theo sau.

Tới cửa nhà hàng họ bị nhân viên chặn lại.

“Xin chào, vui lòng xuất trình xác nhận lưu trú.”

“Xác nhận lưu trú?”

Nhân viên giải thích:
“Xin lỗi, hiện tại nhà hàng Lưu Quang chỉ phục vụ khách lưu trú tại khách sạn, tầng 16 có nhà hàng Linh Lung vẫn có thể dùng bữa.”

Cao Hạnh Hạnh liếm môi: “Không, chúng tôi tìm người, có được không?”

Nhân viên lịch sự từ chối: “Xin lỗi.”

Lăng Phúc chen lên: “Chúng tôi tìm tổng giám đốc Lương của khách sạn… ưm…”

Anh ta chưa kịp nói xong đã bị Cao Hạnh Hạnh bịt miệng.

“Xin lỗi nhé.” Cô cười với nhân viên rồi kéo Lăng Phúc đi ra sảnh nhỏ.

“Tiểu Cao, sao cậu bịt miệng tớ?”

Cô trừng mắt: “Cậu có não không? Không hẹn trước mà lại nói tìm tổng giám đốc, muốn bị đuổi ra ngoài à?”

Lăng Phúc ngộ ra, nịnh bợ bóp vai cô: “Vẫn là chị Hạnh suy nghĩ chu đáo.”

Anh ta đặt đồ xuống, vừa bóp vai vừa hỏi: “Giờ làm gì?”

“Đợi! Đợi anh ta ra! Rồi vào thang máy cùng anh ta luôn.” Cô mở túi laptop ra: “Thời gian có hạn, chỉ chọn phần quan trọng nói thôi.”

Lục Trạch Ngôn đứng bên cửa sổ nghe điện thoại.

Ánh nắng buổi sáng bao phủ lấy anh, trông anh cực kỳ dịu dàng, giống như một người dễ gần.

Henry ở đầu dây bên kia vừa kết thúc cuộc họp:
“Trạch Ngôn, bên tập đoàn xử lý hơi lâu, khoảng tháng chín tôi mới sang được.”

Lục Trạch Ngôn gõ ngón tay lên bệ cửa: “Không gấp.”

“À đúng rồi.” Giọng Henry vui vẻ hơn: “Cô gái của anh dạo này thế nào? Còn giận anh không?”

Anh hơi nhíu mày, chắc là còn.

Đã gần hai tuần rồi cô vẫn không chủ động liên lạc.

Không nghe anh đáp, Henry trêu: “Tôi thật muốn bay qua xem bộ dáng bị từ chối của anh, hahaha, khó chịu lắm đúng không?”

Anh nhìn xa xăm—cảm giác bị từ chối, đúng là rất khó chịu.

Nhưng anh lại nhớ đến những lần trước cô bị anh từ chối, bỗng thấy đồng cảm.

Dạo gần đây anh cứ nhớ tới cái đêm ở khách sạn nước ngoài, mắt cô đỏ hoe nhưng vẫn cố cười:
“Lục Trạch Ngôn, chúng ta sẽ không gặp lại nữa đúng không?”

Và câu nói đó: “Anh đã thất hứa rồi.”

Nghĩ như thế, cảm giác khó chịu cũng vơi đi phần nào.

Cảm thấy như đang trả nợ vậy.

“Còn nhớ ai đó từng nói ‘Tôi về nước chỉ để nhìn cô ấy một chút’ không? Vừa về đã rơi vào lưới tình rồi?”

Lục Trạch Ngôn: “Shut your pie hole or I’ll shut it for you!” (Im đi, không thì để tôi bịt miệng cậu!)

Henry ho nhẹ, đổi chủ đề: “Tôi từng nói anh phải bám dai như đỉa, anh làm chưa?”

Lục Trạch Ngôn nhìn xuống đường, nơi lễ khánh thành chi nhánh RS đang chuẩn bị.

Còn bốn tiếng nữa mới bắt đầu nhưng đã có đông người vây quanh.

Bám dai như đỉa à?

Anh tự thấy mình đã làm rồi.

Đã viện đủ lý do nhưng vẫn vô dụng.

Giờ… cũng đã theo đến tận đây.

Anh cảm thấy ngột ngạt, xoay người lại, nhưng lời nói ra lại khác:
“Tôi không làm nổi trò bám dai như đỉa đâu.”

“Chậc! Đáng đời anh!” Henry cũng không bám chủ đề đó.

Thật ra lúc biết chuyện Henry nói thế chỉ để chọc ghẹo anh, chứ anh đâu phải kiểu người có thể làm ra mấy trò đó.

Lục Trạch Ngôn có sự quý phái và giáo dưỡng ăn sâu trong xương cốt.

“Fiona thế nào rồi? Dạo này không bắt máy, có giận tôi chưa về không?” Henry đổi giọng buồn bã.

Lục Trạch Ngôn hơi nghiêng đầu, nhìn thấy hai người bị chặn trước cửa nhà hàng, lông mày khẽ động.

Cao Hạnh Hạnh mặc áo sơ mi trắng rộng, phía dưới là váy đuôi cá ôm sát dài qua đầu gối, để lộ đôi chân trắng thon dài.

Henry: “Này? Này? Trạch Ngôn, cậu còn…”

Chưa đợi Henry nói xong anh đã cúp máy.

Anh khẽ nhíu mày, ánh mắt dừng lại ở đôi chân cô.

Chân cô đã khỏi, không còn dấu vết.

Ánh mắt tiếp tục nhìn lên tay cô.

Tay cũng khỏi.

Còn có thể lấy tay che miệng đàn ông nữa.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com