Ta dang rộng vòng tay, ôm chặt lấy chàng. Chàng ôm ta vào lòng, mãi cũng không buông. Cho đến khi công chúa đứng bên cạnh trêu ghẹo.
"Không nỡ đến vậy, Mạnh công tử cứ lên thuyền đi cùng chúng ta luôn đi!"
Hắn mới buông ta ra, trịnh trọng nói:
"Đi đường bảo trọng."
"Đợi ta."
Tiếng trống truyền đến, chúng ta lần lượt lên thuyền. Người trên bờ vẫy tay, dần dần thu nhỏ thành một chấm nhỏ. Nước sông trong vắt, thuyền lướt như thoi. Ta đứng ở mũi thuyền nhìn ánh nước lấp lánh. Lại một lần nữa bước lên con đường thủy này, đã không còn là dáng vẻ vội vàng chạy trốn năm xưa.
Phía sau là bóng dáng người thân, là quá khứ đã đoạn tuyệt, là chấp niệm đã buông bỏ. Phía trước là giảng đường sắp đặt chân đến, là những trang sách sắp được in, là câu chuyện còn dang dở. Ta nghĩ, chuyến đi kinh thành này, nhất định sẽ là một chân trời mới.
Ngoại truyện:
Hai năm sau.
Kinh thành, tửu lâu Đông Thành.
Cờ rượu bay phấp phới, trước cửa tửu lâu, gần trăm khuôn mặt đen kịt chen chúc nhau. Tiểu nhị đứng trên ghế cao, lớn tiếng rao:
"Hôm nay diễn vở《Lục Mẫu Đơn》, vé sắp hết rồi! Ai muốn nghe thì mau mua đi nào!"
"Cho ta một vé!"
"Ta muốn mua! Còn chỗ ngồi phía trước không?"
Bên ngoài đám đông, một gã đàn ông đang ngồi bên bàn bát tiên, uể oải nghiêng người. Người này là một kẻ nhàn rỗi, hàng xóm đều gọi hắn là "Vạn Sự Tri". Cả đời chẳng có công việc gì đàng hoàng, suốt ngày lượn lờ trong các ngõ hẻm, chuyên nghe người ta cãi nhau nói chuyện phiếm.
Nghe xong, hắn bèn tìm một quán rượu đông người, mặt dày mày dạn bám lấy người khác buôn chuyện, kể lia lịa sống động như thật. Nhưng thường thì kể được một nửa, hắn lại ngừng. Người bên cạnh hỏi chuyện tiếp theo thế nào, hắn liền chà chà hai ngón tay, ý bảo phải mời hắn ăn uống đã.
Lúc này thấy người đã đông, hắn hắng giọng, chuẩn bị bắt đầu màn kiếm cơm hôm nay.
“Gần đây kinh thành xảy ra ba chuyện lớn! Các ngươi chắc chắn không biết đâu!”
Có người nhìn qua, cười khẩy:
“Lại là ngươi? Cái miệng ba hoa này của ngươi, ngày nào cũng ba chuyện lạ, lần này lại định bịa ra chuyện gì?”
“Không bịa, là chuyện thật hẳn hoi!”
Người nọ đang đợi xem trò vui, bèn đẩy một đĩa đậu phộng qua.
“Kể nghe xem?”
Vạn Sự Tri nhặt hai hạt ném vào trong miệng. Chóp chép nhai hai miếng, mặt mày hớn hở nói:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Chuyện thứ nhất là trong kinh có một vị thần y, chữa khỏi cho một cô nương bị tật hai chân từ nhỏ, cô nương ấy giờ không cần xe lăn, đã có thể đi lại như bay!”
Xung quanh một trận la ó.
“Thần y trong kinh nhiều vô kể, chữa khỏi chân thì có gì lạ!”
“Cũng có mang được bà cố nội nhà ngươi từ phần mộ tổ tiên trồi lên đâu, việc này mà cũng đáng kể!”
Thấy mọi người không muốn nghe, Vạn Sự Tri đành đổi chuyện khác.
“Chuyện thứ hai cũng liên quan đến cô nương khỏi tật chân kia. Cái sân mới xây ở Tây giao, các ngươi có biết dùng để làm gì không?”
“Không phải là trường học sao?”
“Là trường học! Nhưng đó là trường dành cho nữ tử!”
“Cô nương kia nói giờ chân nàng đã khỏi, sau này đến đó học, sẽ không cần làm phiền người khác nữa.”
Mọi người ngẩn ra.
Có người nói: “Ta quả thật có nghe nói chuyện này, trường nữ sinh đó là do Sùng Hoa công chúa đề xướng xây dựng, còn không biết đi đâu tìm được mấy vị nữ phu tử, giờ đã xây xong, học sinh cũng tuyển đủ rồi! Chỉ chờ mùa thu khai giảng thôi!”
“Lão Hoàng đế sao cũng không quản vậy? Nữ nhi của ngài ấy không chỉ tự quyết định chuyện hôn nhân! Hai năm trước còn xử trảm phu quân của mình giữa phố! Giờ lại làm cái trường nữ sinh gì đó, thật đúng là muốn lật trời rồi!”
“Đạo đức suy đồi! Đạo đức suy đồi!”
“Năm ngoái chẳng phải còn có một cuốn sách gì mà Tam phụ bình Mẫu Đơn Đình sao? Một đám nữ tử bình phẩm vở kịch của Thang Hiển Tổ! Còn đường hoàng in tên mình lên trang bìa! Thật là không ra thể thống gì!”
“Hừ, con trai ta sau này mà dám cưới loại đàn bà như thế, ta cho nó một bạt tai lệch đầu ngay!”
Bên cạnh có một phụ nhân cười lạnh:
“Con trai ngươi giống như đầu heo, có cô nương nào thèm ngó tới đã là may mắn lắm rồi, còn kén cá chọn canh nữa à?”
“Đàn bà thối tha này ngươi nói cái gì thế?!”
“Ta nói sai sao? Con trai ngươi đi học, làm phu tử tức đến mức phải vào y quán, còn không bằng cho con gái ta đi học!”
Thấy không khí vừa náo nhiệt bỗng trở nên căng thẳng, Vạn Sự Tri vội vàng ngăn họ lại. Hôm nay hắn còn chưa được uống rượu đâu, không thể để hỏng việc được!
“Đừng cãi nhau, đừng cãi nhau! Còn chuyện thứ ba nữa!”
“Chuyện này mới thật sự là chuyện lạ!”
“Vị tân khoa Trạng nguyên vừa rồi liên tiếp đỗ ba kỳ thi các ngươi đều biết chứ?”
“Biết biết! Họ Mạnh!”
“Ngày hắn cưỡi ngựa dạo phố, hoa của các nữ quyến trong thành suýt chút nữa chôn vùi hắn rồi!”
“Đúng vậy, chính là người này! Hôm đó trên Kim Loan điện, Hoàng thượng muốn ban hôn con gái Thái sư cho hắn, hắn lại không hề suy nghĩ, trực tiếp từ chối!”
Xung quanh một trận hít hà.
“Là con gái của Thái sư đấy! Có thể bảo đảm cho hắn quan vận hanh thông, sao hắn lại từ chối chuyện tốt như vậy?”
"Không ngờ chứ gì?", Vạn Sự Tri hạ giọng, "Lão Hoàng đế cũng chẳng ngờ, bèn hỏi hắn lý do."
"Mạnh Trạng nguyên nói: Tiểu sinh đã có ý trung nhân, lần này vào kinh chính là để gặp nàng ấy.'"
Mọi người chen chúc quanh bàn Vạn Sự Tri đến nước chảy không lọt. Họ thi nhau hỏi:
"Thiên kim nhà nào thế? Nghe như câu mất hồn phách hắn vậy?"
"Ôi chao, con gái nhà ta chắc buồn lắm đây! Hôm ấy gặp Mạnh Trạng nguyên, nó cứ suốt ngày bỏ bê cơm nước!"