Lục Mẫu Đơn

Chương 17



Vạn Sự Tri xoa xoa ngón tay, lập tức có người đưa cho hắn một hồ rượu.

Hắn nốc một hơi dài, khen lớn: "Rượu ngon!"

Rồi lau miệng, hai tay xòe ra.

"Không biết, chỉ biết họ Tiền."

Mọi người nghe vậy, ngẩn ra một lát rồi mắng:

"Hừ! Vậy chẳng phải ngươi cũng không biết sao!!"

"Họ Tiền đầy ra đấy!"

"Phu tử ở nữ học kia, chẳng phải cũng họ Tiền sao!"

"Trong cuốn Tam phụ hợp bình, chẳng phải cũng có một người họ Tiền sao!"

"Còn vở kịch hôm nay nữa! Tác giả của "Lục Mẫu Đơn", chẳng phải cũng họ Tiền sao!"

"Ai biết ngươi nói là ai!"

"Vô vị! Vô vị!! Trả rượu cho ông đây!"

Đám đông thất vọng tràn trề, giật lấy rượu của hắn, tản ra sạch sẽ. Vừa lúc đó, trên sân khấu "oành" một tiếng. Vở kịch bắt đầu. Dòng người như thủy triều dâng lên phía trước, chẳng còn ai để ý đến Vạn Sự Tri.

Hắn bực bội bĩu môi.

"Biết đâu cả ba người họ Tiền kia đều là ý trung nhân của hắn thì sao!"

Nói rồi, vớ lấy đĩa sứ trên bàn, đổ hết cả đĩa lạc vào bụng. Thấy kiếm chác không thành, Vạn Sự Tri định bỏ đi. Đúng lúc đó, có người phong trần mệt mỏi bước vào. Thấy hắn ngồi một mình bên bàn, còn mọi người đều chen chúc bên sân khấu, bèn hỏi:

"Huynh đài, hôm nay diễn vở gì mà náo nhiệt thế?"

Vạn Sự Tri vẫn còn bực bội, trả lời qua loa:

"Lục Mẫu Đơn!"

"Lục Mẫu Đơn? Ba năm trước, cả kinh thành đều mê mẩn vở này, ta cũng đã từng xem! Giờ phần sau cuối cùng cũng ra rồi sao? Đúng là chờ mong quá!

Người nọ nhìn trái nhìn phải, đều bị bức tường người dày đặc chắn mất tầm nhìn. Chỉ đành thở dài một tiếng, ngồi xuống.

"Haiz, giờ chắc chắn là không mua được vé rồi…"

Vạn Sự Tri đảo mắt.

"Huynh đài muốn biết phần sau nói về chuyện gì không?"

"Đương nhiên!"

"Ngươi mời ta một hồ Bích! Ta sẽ kể cho ngươi nghe!"

Người nọ nghe vậy, lập tức gọi tiểu nhị, móc ra mấy đồng tiền đưa cho. Rượu vào bụng, Vạn Sự Tri lại vui vẻ ngay tức khắc. Xắn tay áo, ngẩng đầu nói:

"Nghe Vạn Sự Tri ta kể đây! Còn hay hơn cả vở diễn trên kia nhiều!!"

"Hồi trước ấy à, nói đến chuyện Thẩm Uyển Nga yêu mến Cố Sán, Xa Tĩnh Phương theo đuổi Tạ Anh, trai tài gái sắc tâm đầu ý hợp, công tử bột ăn chơi trác táng làm đủ trò hề."

"Hồi này mở màn, là chuyện Liễu công tử và Xa công tử thấy kết quả thi thơ đã có, cả hai lại đều muốn cưới Thẩm Uyển Nga."

"Xa công tử bèn đề nghị gả muội muội mình là Xa Tĩnh Phương cho Liễu công tử, còn mình thì cưới Thẩm Uyển Nga!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

"Liễu công tử nghĩ ngợi, cũng đồng ý."

"Chỉ là khi Xa công tử về nhà nói với Xa Tĩnh Phương, nàng lại nói mình yêu người có tài, cũng cần khảo nghiệm hắn, đến lúc đó sẽ làm thơ sau bức rèm, nếu nàng hài lòng thì hôn sự này tự nhiên sẽ thành."

"Liễu công tử nghĩ, mình có Tạ Anh viết thay, chẳng có gì phải sợ, liền đồng ý ngay."

"Đến ngày khảo nghiệm, Xa Tĩnh Phương cũng lấy đề tài Lục Mẫu Đơn, yêu cầu Liễu công tử làm thơ."

"Nhưng sau khi xem bài thơ của hắn, nàng lại cười không ngớt, hỏi đi hỏi lại."

"Liễu công tử tuy chột dạ nhưng vẫn một mực khẳng định là do mình làm."

Xe Tĩnh Phương liền cười mắng: "Đây là bài thơ tự mắng mình là con rùa đấy!"

“Liễu công tử xem qua, tức đến nghẹt thở, đuổi thẳng Tạ Anh ra khỏi cửa.”

“Thì ra, Tạ Anh sớm biết hai vị Liễu công tử và xa công tử đều là những kẻ bất tài, Xa công tử có thể đứng thứ hai ắt hẳn có người viết thay.”

“Sau khi biết người viết thay là Xa Tĩnh Phương, hắn cũng nảy sinh hảo cảm. Lại nghe nói Liễu công tử muốn cầu hôn nàng, bèn viết bài thơ này để cho hắn bẽ mặt, mất cơ hội trước mặt giai nhân. Nhưng dù vậy, Xa công tử vẫn dựa vào thân phận huynh trưởng, ép buộc Xa Tĩnh Phương gả cho tên kia.”

“Xa Tĩnh Phương cương quyết không nghe, quan hệ hai người ngày càng căng thẳng.”

“Không lâu sau, hội thi thơ lần thứ hai của nhà họ Thẩm cũng được tổ chức.”

“Lần này, Thẩm lão gia canh giữ nghiêm ngặt trường thi, không cho hai vị Liễu công tử và họ Xa công tử một chút cơ hội gian lận nào.”

“Kết quả là cả hai đều không viết được một chữ!”

“Thẩm lão gia tức đến mức râu tóc dựng ngược, bèn quyết định chọn Cố Sán làm con rể.”

“Cố Sán và Tạ Anh vốn là bạn bè, bèn kể lại chuyện Tạ Anh viết thay cho Liễu công tử rồi bị đuổi khỏi Liễu phủ.”

“Thẩm Uyển Nga nghe xong, cũng rất coi trọng Tạ Anh.”

“Lại nghe hắn có ý với Xa Tĩnh Phương, mà Liễu công tử lại cầu hôn trước, còn Xa công tử thì ép nàng gả qua. Liền mời cả hai đến Thẩm phủ, bảo họ nhận Thẩm lão gia làm cha nuôi, thỉnh ông chủ trì hôn lễ cho họ.”

“Hai vị Liễu công tử và Xa công tử đều làm ầm lên, trước là chỉ trích Thẩm lão gia xen vào chuyện hôn nhân của người khác, sau lại nói, nếu đã muốn xem tài học, vậy thì đợi đến khi bảng vàng mùa thu được dán lên mới có thể phân rõ được.”

“Nếu một trong hai người bọn họ đỗ đạt, Thẩm lão gia phải gả Thẩm Uyển Nga cho Xa công tử, cũng phải đồng ý cho Liễu công tử cưới Xa Tĩnh Phương.”

“Tất nhiên là bọn họ không thể thi đỗ! Vì vậy, bọn họ lên kế hoạch mua chuộc người báo tin, trước khi bảng vàng được dán, sẽ nói dối rằng đã đỗ rồi”.

“Sau đó, đợi đến đêm thành thân gạo nấu thành cơm, thì dù sau này có biết là giả cũng chẳng làm gì được nữa.”

“Hai người cho rằng kế hoạch này rất hoàn hảo, nên sau kỳ thi mùa thu liền sai người giả báo tin thi đỗ.”

“Tuy nhiên, Thẩm lão gia không tin, vẫn kiên quyết nhận Tạ Anh và Cố Sán làm con rể, hai tiểu thư cũng quyết không chịu gả.”

“Đang lúc tranh chấp, người báo tin thật sự đến báo, Tạ Anh đỗ đầu, Cố Sán đỗ thứ hai, còn Xa công tử và Liễu công tử thì không có tên trong bảng vàng. Hai người thấy sự việc bại lộ, xấu hổ muốn chuồn đi nhưng bị Thẩm lão gia giữ lại.”

“Ông hỏi Xa công tử: Ngươi có đồng ý gả muội muội cho Tạ Anh không?"

“Xa công tử đành gật đầu.”

“Lại gọi Liễu công tử: "Tuy ngươi không có duyên cưới nàng, nhưng có thể làm mai mối."

“Liễu công tử vừa xấu hổ vừa tức giận nhưng cũng đành cúi đầu đồng ý.”.

“Đến đây, Tạ Anh và Xa Tĩnh Phương, Cố Sán và Thẩm Uyển Nga đều nên duyên vợ chồng!”

“Trải qua một phen so tài thật giả, những người có tình cuối cùng cũng nên duyên đôi lứa thôi!”

[KẾT THÚC]


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com