Ánh mặt trời tươi đẹp. Ta vẫn còn hơi choáng váng. Mạnh Huyền Triết đẩy Mạnh Ngọc, đang đợi ta ở dưới lầu. Thấy ta, chàng vội vàng bước tới.
"Nàng và công chúa... đã nói gì vậy?"
Chúng ta vừa đi vừa nói. Nói đến cuối cùng, ta thả chậm tốc độ.
"...Công chúa nói, muốn lập một khu nữ học, mời ta đến dạy học."
Mạnh Huyền Triết sững người một lát, sau đó vô cùng mừng rỡ.
"Thật sao?! Đây là chuyện tốt mà!"
"Nàng luôn mong muốn thay đổi cách nhìn của thế nhân về bút mực của nữ tử, nữ học chính là nơi có thể thực hiện tâm nguyện này."
"Ngày sau, nữ tử trên đời đều có thể cầm sách đọc, viết văn làm thơ, sẽ không ai phải chịu cảnh ngộ như nàng đã trải qua, đây là một việc làm vĩ đại biết bao!"
Chàng có vẻ thật lòng vui mừng cho ta. Trong lòng ta cảm thấy ấm áp nhưng cũng có chút bâng khuâng, nhẹ nhàng nắm lấy tay áo chàng, hỏi:
"...Vậy còn chàng?"
"Nếu ta đến kinh thành, giữa chúng ta sẽ cách xa nghìn trùng..."
Chàng cười tủm tỉm, dường như không hề bận tâm.
"Nước có thuyền để qua, núi có đường để đi."
"Nàng cứ làm những gì mình muốn, ta tự khắc sẽ đến gặp nàng."
Nghe câu nói ấy, ta dừng bước. Mắt rưng rưng lệ. Những do dự bất định, nỗi bất an về tương lai, sự hoang mang vì chia ly, vào khoảnh khắc này đều hóa thành hơi ấm chân thực. ố phận đối với ta thật hậu đãi, để ta sau khi trải qua muôn vàn khó khăn lại gặp được một người nguyện vì ta vượt núi băng rừng.
Mạnh Huyền Triết quay người, đưa tay về phía ta. Ta không còn kìm nén được cảm xúc trong lòng, bước lên nửa bước, vùi mình vào lòng hắn, nói:
“Gặp được chàng, thật là may mắn ba đời của ta.”
38.
Sau đó, ta trở về nhà. Đã có người đến báo cho cha mẹ biết chuyện ta bị tống giam rồi lại được công chúa đưa đi. Cha mẹ đang sốt ruột đi đi lại lại trong sân, nghe tiếng cửa mở, vội vàng quay đầu lại. Mẹ chạy tới, cẩn thận quan sát ta. Xác nhận ta không bị thương mới run rẩy ôm chặt lấy ta.
“Con à!! Con thật là muốn hù c.h.ế.t ta rồi!”
Cả nhà ngồi xuống, ta kể lại đầu đuôi câu chuyện. Nói đến lời mời của công chúa, cả hai đều im lặng. Trong lòng ta thầm lo lắng. Việc này không nhỏ, lại khá khác thường, không biết cha mẹ sẽ phản ứng thế nào. E rằng phải mất công sức thuyết phục họ rồi.
Nhưng một lúc lâu sau, mẹ thở dài một tiếng. Vươn tay vuốt ve mặt ta, trong mắt tràn đầy xót xa cùng không nỡ.
“Con một mình ở kinh thành, đừng để người ta bắt nạt…”
Ta có chút ngạc nhiên.
“Mẹ, mẹ… đồng ý rồi sao?”
Mẹ nắm lấy tay ta.
“Đồng ý, sao lại không đồng ý? Hồi nhỏ, nhà ta ở cạnh trường tư thục, ngày nào cũng nghe thấy tiếng đọc sách. Lúc đó mẹ còn nghĩ, lớn lên mình cũng phải đi học, nhưng nói ra thì ai cũng chê cười…”
“Sau này có con, kinh thành cũng có nữ tử đi dạy học, ta liền mời họ đến dạy con đọc sách.”
Mẹ ngừng lại một chút.
“Có những việc mà ngày ấy ta không làm được, nhưng con có thể.”
“Còn có những việc bây giờ không làm được, nhưng tương lai có lẽ sẽ làm được.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Việc con muốn làm, chính là việc như vậy.”
“Cho nên làm sao ta lại cản con được?”
Cha ngồi bên cạnh, vẫn lặng lẽ lắng nghe. Lúc này mới nói vài câu vô cùng súc tích.
“Đường xá xa xôi, con mang theo nhiều quần áo một chút.”
“Nếu nhớ nhà thì gửi thư về.”
Ta ngẩn người một lúc, lau đi nước mắt trên mặt.
“Cha, mẹ, đợi nữ học hoàn thành, con nhất định sẽ đón cha mẹ lên xem!”
“Con nhất định sẽ không để cha mẹ thất vọng!”
39.
Sự ủng hộ của cha mẹ cùng lời hứa của Mạnh Huyền Triết như một viên thuốc an thần, khiến ta không còn do dự băn khoăn. Những người ta quan tâm đều kiên định đứng sau lưng ta. Vì vậy, ta trịnh trọng nhận lời công chúa. Sau đó, bắt đầu thu xếp hành lý, chuẩn bị lên đường về kinh.
Một ngày trước khi khởi hành, công chúa đến tìm ta.
“Ôn Húc sẽ bị quan phủ áp giải về kinh, ngươi có muốn đi xem không?”
Ta suy nghĩ một chút rồi đồng ý. Có vài chuyện cũ, đã đến lúc nên chấm dứt. Bước vào đại lao, Ôn Húc cuộn tròn trong góc tường, cẩm bào đã trở nên bẩn thỉu không chịu nổi. Nghe thấy tiếng bước chân, hắn ngẩng phắt đầu lên. Nhìn thấy ta liền lăn lộn bò đến trước song sắt.
“Lệnh Nghi! Nàng đến thăm ta!”
Hắn nắm chặt song sắt, nước mắt nước mũi giàn giụa.
“Ta sai rồi, ta thật sự sai rồi! Là ta bị ma quỷ ám ảnh!”
“Nàng vì ta thức đêm viết kịch, cầm cố của hồi môn, từ đầu đến cuối chỉ có nàng là thật lòng với ta, vậy mà ta… vậy mà ta lại không nhìn thấy!”
“Ta nhất thời hồ đồ mới phạm sai lầm…”
“Nàng cứu ta, cứu ta với được không?”
Hắn dập đầu lia lịa, trán va vào song sắt phát ra tiếng động lớn.
“Chỉ cần nàng cầu tình với công chúa, nàng ấy nhất định sẽ nghe!"
"Ta thề, cả đời này nguyện vì nàng làm trâu làm ngựa, vượt núi băng rừng hay nước sôi lửa bỏng, tuyệt không oán thán!"
Hắn khúm núm quỳ trước cửa lao, không ngừng cầu xin ta, nói năng lộn xộn. Ta nhìn hắn, trong lòng lại không chút gợn sóng. Tình yêu chân thành năm xưa, giờ đây như vết mực khô, chỉ còn lại những đường nét phai mờ. Không oán không hận, càng nhiều hơn là một cảm giác xa lạ mơ hồ...
Ta thậm chí không nhớ nổi, năm đó vì sao lại yêu người này. Hắn giả dối, ích kỷ, xấu xa như vậy, thế mà lại khiến ta say mê nhiều năm.
Cũng đành thôi. Chuyện cũ, không cần truy cứu nữa. Ta chậm rãi mở miệng:
"Ôn Húc, ta không phải đến thăm ngươi."
"Ta chỉ đến để nói lời từ biệt với chính mình của quá khứ."
Tiền Lệnh Nghi, người từng vì một lời hứa của hắn mà mừng rỡ như điên, vì lời nói lạnh nhạt của hắn mà lặng lẽ rơi lệ. Lệnh Nghi ấy đã sớm c.h.ế.t lặng trong vô số đêm đông giá rét.
Khoảnh khắc xoay người, tiếng xích sắt va chạm dữ dội vang lên từ phía sau.
"Sao ngươi có thể thấy c.h.ế.t không cứu! Sao ngươi có thể đối xử với ta như vậy!"
"Ngươi nhẫn tâm như thế, sẽ không được c.h.ế.t tử tế đâu! Ta làm quỷ cũng sẽ không buông tha cho ngươi!!"
Bước chân ta không dừng, mặc cho những tiếng kêu gào và nguyền rủa bị bóng dáng kéo dài phía sau dần nuốt chửng. Cho đến khi tiếng cửa lao đóng sầm vang lên.
Ta đứng ngoài đại lao. Ngẩng đầu nhìn ánh nắng xuyên qua kẽ lá rơi xuống. Tiếng ve kêu râm ran vang lên. Xuân đã tàn, hè lại đến.