Lục Mẫu Đơn

Chương 14



34.

Nàng khựng lại, ánh mắt ẩn hiện chút xa xăm.

“Chuyện này, kể ra thì dài dòng lắm…”

“Ta từ nhỏ sinh ra trong cung, sớm tối thăm hỏi, đi đứng nói cười đều có quy củ.”

“Mấy giờ thức dậy, mấy giờ đọc sách, mấy giờ dạo Ngự Hoa Viên… một ngày không có khắc nào được tự do làm theo ý mình.”

“Mẫu hậu nói đó là số phận của nữ nhi Hoàng gia.”

“Chúng ta phải trở thành nữ tử đoan trang hiền lương, sau đó được gói ghém cẩn thận, gả cho những nam tử có công với triều đình, hoặc lấy lòng những kẻ uy h.i.ế.p đến sự thống trị của Hoàng tộc.”

“Nhưng ta vẫn thường nghĩ, số mệnh thật sự chỉ có thể như vậy thôi sao?”

Nàng nói rồi tựa lưng vào ghế.

“Ta không quá nghe lời, vẫn hay chọc giận phụ hoàng.”

“Trái lại, hoàng tỷ rất nghe lời, được phụ hoàng yêu thương hết mực.

“Nhưng năm ta cập kê, trong cung xảy ra một chuyện lớn. Hoàng tỷ bỏ trốn cùng người ta.”

“Vừa ra khỏi cửa cung đã bị bắt lại. Phụ hoàng nổi trận lôi đình, hạ lệnh xử tử thiếu niên kia, sau đó cấm túc hoàng tỷ.”

“Nghe tin, hoàng tỷ đã dùng một dải lụa trắng kết liễu đời mình.”

“Lời cuối cùng nàng để lại cho phụ hoàng là: Kiếp sau, chỉ nguyện làm chim nhạn giữa trời mây, không làm chim sẻ trong lồng vàng.”

Ta rùng mình. Nàng ngẩng đầu nhìn ta, ánh mắt trong veo.

“Ta không biết rõ chi tiết cụ thể nhưng ta nghĩ, tỷ ấy chưa chắc đã yêu người kia nhiều. Chỉ là khi hắn nói muốn đưa tỷ ấy bỏ trốn, tỷ ấy đã nhìn thấy một cuộc đời hoàn toàn khác. Một cuộc đời không cần chờ đợi bị người khác lựa chọn, không bị ràng buộc, tự do tự tại.”

“Phụ hoàng vì chuyện này mà già đi nhiều. Có lẽ người cũng hối hận phần nào nên sau đó không còn quản thúc ta nghiêm ngặt nữa, cũng không hề ban hôn cho người khác.”

“Năm ngoái, người còn ban cho ta một phủ đệ riêng ngoài cung.”

“Ra khỏi cung không lâu, ta xem được vở kịch “Lục Mẫu Đơn” ở một tửu lâu. Chỉ xem một đoạn đã bị mê hoặc.”

“Thẩm Uyển Nga bất chấp môn đăng hộ đối, chọn người mà mình yêu, Xa Tĩnh Phương nhận ra người trong mộng qua bài thơ, chủ động theo đuổi, không bị lễ nghi ràng buộc.”

“Lần đầu tiên ta biết được, thì ra nữ tử cũng có thể lựa chọn, cũng có thể không đi theo những quỹ đạo đã được định sẵn.”

“Khoảnh khắc ấy, ta nghĩ đây có lẽ mới là cuộc đời mà ta và hoàng tỷ mong muốn.”

“Ta muốn gặp người đã viết nên tất cả những điều này.”

35.

Ta ngơ ngác đáp: “Vậy nên ngài mới phái người đến, muốn gặp mặt ta…”

Ánh mắt nàng thoáng buồn.

“Đúng vậy, chỉ là, người đến lại là Ôn Húc…”

“Hắn nói mình xuất thân bần hàn, nhờ tài học hơn người nên được một vị quan viên để ý, ép buộc hắn cưới con gái nhà mình.”

“Hắn không cam tâm, mới viết nên vở kịch như vậy.”

“Mà ta là người duy nhất hiểu hắn.”

“Nghe xong, ta hoàn toàn đồng cảm với hắn, lập tức phẫn nộ, hỏi hắn vị quan kia là ai.”

“Nhưng hắn chỉ lắc đầu, nói người đó đã bị giáng chức rời khỏi Kinh thành, hắn cũng không cần phải diễn trò nữa, cuối cùng có thể làm chính mình.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

“Nói xong, hắn liền viết một phong thư hưu thê, nói muốn đoạn tuyệt với ngươi, từ nay về sau chỉ trung thành với mình ta.”

“Vì nhất thời cảm động, ta hoàn toàn tin lời hắn nói, xin phụ hoàng ban chiếu chỉ tứ hôn.”

“Không ngờ lại gây ra đại họa.”

Nàng dừng lại, vẻ mặt hối hận.

“Ngày ngươi đến tìm ta, ta không có ở phủ.”

“Hắn dặn dò hạ nhân đừng nói cho ta biết, bảo là không muốn ta buồn. Cho đến khi thành thân, hắn kết giao quan lại, đùa bỡn quyền mưu, mọi hành động đều khác xa với những lời hắn đã nói.”

"Mà phần còn lại của Lục Mẫu Đơn thì mãi vẫn chưa viết xong."

Nàng cười khổ một tiếng:

"Lúc ấy ta mới sinh nghi. Sau đó, nữ quan trong phủ nói với ta rằng ngươi đã từng đến đây. Ta sai người đi tìm ngươi nhưng ngươi đã rời khỏi kinh thành từ lâu. Ta nhất thời không thể xác định lời ngươi nói là thật hay giả nên mới nghĩ ra một cách."

"Ta ra lệnh cho hắn, trong vòng ba tháng, nếu hắn không giao nốt cuốn còn lại của tác phẩm thì ta sẽ hưu bỏ hắn."

"Hắn nghe vậy thì vô cùng kinh hãi, hôm sau liền lấy cớ du ngoạn tìm cảm hứng rồi rời khỏi kinh thành."

"Ta âm thầm phái người đi theo, phát hiện hắn lại chạy đến tận Hàng Châu xa xôi, cuối cùng... tìm được ngươi."

Ta đã sững sờ một lúc lâu. Không ngờ mọi chuyện lại là như thế này. Sùng Hoa công chúa nhìn về phía ta, giọng nói nhẹ nhàng lại chân thành.

"Ta rất hối hận, ta cứ ngỡ mình cuối cùng đã lựa chọn đúng một lần."

"Nhưng không ngờ ta lại lựa chọn một lời nói dối."

"Ta cứ ngỡ mình yêu Ôn Húc, nhưng thực ra ta yêu sự dũng cảm của những nữ tử trong vở kịch, yêu linh hồn của người đã sáng tạo ra họ, chính là ngươi."

"Nhưng ta lại làm tổn thương ngươi..."

"Cho nên đến gặp ngươi, cũng là hy vọng có thể bù đắp lỗi lầm của mình."

Ta nhất thời có chút luống cuống tay chân.

"...Điện hạ, đây không hoàn toàn là lỗi của người, nếu không phải vì người, ta cũng sẽ không nhìn rõ bộ mặt thật của Ôn Húc."

Sùng Hoa công chúa nhẹ nhàng nắm lấy tay ta, ánh mắt sáng rực.

"Mà *Tam Phụ Hợp Bình Mẫu Đơn Đình Hoàn Hồn Ký*, ta sẽ đích thân đứng ra cho xuất bản thành sách."

"Còn chuyện tên tác giả của Lục Mẫu Đơn, ta sẽ đưa Ôn Húc về kinh, xử trảm giữa chợ, nói rõ sự thật cho mọi người cùng biết."

"Sau đó, ta còn muốn mở một trường nữ học ở kinh thành, mời ngươi đến làm giáo tịch."

Ta mở to mắt.

Nữ học... làm giáo tịch… Đây là điều ta chưa từng dám nghĩ tới.

Công chúa đứng dậy, đi đến bên cửa sổ, nhìn những bé gái đang vui đùa bên dưới.

"Số phận nữ nữ bị gông cùm trói buộc, ta và hoàng tỷ bị giam cầm trong cung cấm, bút mực của Trần Đồng, Đàm Nga thì bị che lấp, còn ngươi bị người khác trộm cả chính tên mình..."

"Nhưng những điều này không nên là số mệnh của chúng ta.”

"Nữ tử trên đời chưa bao giờ thiếu sức mạnh phá vỡ đi những luật lệ, chỉ thiếu quyết tâm cùng nhau đẩy đổ rào cản.”

"Ta hy vọng, ngươi có thể trở thành người dẫn đường cho họ."

Nàng quay đầu nhìn ta.

"Ngươi có đồng ý không?"


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com