Lục Mẫu Đơn

Chương 13



32.

Sắc mặt Ôn Húc lập tức thay đổi. Ta so sánh hắn với vai hề Liễu công tử trong vở kịch, triệt để xé toạc lớp ngụy trang cuối cùng của hắn khiến gân xanh trên trán hắn nổi lên, hung hăng đạp vào cửa lao ngục.

"Phải! Ta không dám g.i.ế.c ngươi! Nhưng ta giữ lại cái mạng của ngươi để từ từ hành hạ! Chẳng phải dễ như trở bàn tay sao?!"

"Người đâu! Kéo nàng ta ra ngoài! Trước mắt đánh năm mươi trượng!!"

Phía sau, ngục tốt làm như không nghe thấy, không hề nhúc nhích. Ôn Húc quay người gầm lên rống giận.

"Ngươi điếc à! Ta bảo ngươi kéo nàng ta ra ngoài! Đánh thừa sống thiếu c.h.ế.t mới thôi!"

Ngục tốt quay đầu nhìn Ôn Húc, một lát sau mới đưa tay ra, kéo xuống góc phải bên má. Xoẹt một tiếng, một chiếc mặt nạ da người rơi xuống đất.

Lại một tiếng loảng xoảng trên nền đất. Mũ giáp cũng theo đó rơi xuống.

 Người nọ gỡ bỏ búi tóc, vuốt lại mái tóc dài. Ngẩng đầu lên, lộ ra một khuôn mặt xinh đẹp rạng rỡ. Ôn Húc hét lên một tiếng, ngã xuống đất, phát ra tiếng kêu kinh hãi.

"Nàng… nàng…!"

"Sao nàng lại ở đây!!!"

"Bản cung thích nhất là xem kịch, nếu không ở đây chẳng phải bỏ lỡ một màn kịch hay như vậy sao!"

Nàng lấy chìa khóa nhà lao từ bên hông, sau đó mở cửa cho ta. Nàng kéo ta ra, quan sát một hồi.

"Ngươi quả thật là một người thú vị."

Ta chìm trong hỗn loạn, run giọng nói:

"...Công chúa điện hạ?"

Nàng nháy mắt với ta.

"Đi thôi, bên ngoài còn một vở kịch hay đang chờ kìa!"

Ta ngơ ngác đi theo bên cạnh nàng. Đến công đường, Mạnh Huyền Triết cũng được thả ra. Chúng ta nhìn nhau, vẻ mặt đều hoang mang tột độ.

Phía sau lão, một hàng người quỳ rạp xuống đất. Chính giữa là Tri phủ, rất nhanh sau đó, Ôn Húc cũng bị trói gô, ném ra ngoài. Cả hai đều nằm sấp trên mặt đất run lẩy bẩy. Công chúa ngồi lên ghế của Tri phủ, nói:

"Hiện giờ bản cung có hai vấn đề muốn hỏi, nếu các ngươi biết đáp án thì nói ra."

"Thứ nhất, rốt cuộc《Lục Mẫu Đơn》 là do ai viết?"

Mồ hôi lạnh trên trán Ôn Húc tuôn đầm đìa, nghiến răng không nói.

"Thứ hai, vụ án gian lận khoa cử, thủ phạm là ai?"

Tri phủ lập tức chấn động, ánh mắt lập lòe, cũng giữ im lặng.

Công chúa khẽ cười:

"Kẻ nào trả lời câu hỏi của ta trước, coi như lập công chuộc tội, ta sẽ tha cho hắn một con đường sống."

Dưới sảnh đường một mảnh tĩnh lặng. Khoảnh khắc kế tiếp, tri phủ đột ngột ngẩng đầu.

"Điện hạ minh giám! 《Lục Mẫu Đơn》 không phải do Ôn Húc sáng tác, vở kịch đó là do Tiền thị viết! Hắn chỉ muốn lấy lòng điện hạ nên mới mạo nhận là của mình! Chính là tội khi quân!"

"Tên quan chó má!" Ôn Húc mắng to, "Năm đó ngươi nhận hối lộ mấy vạn lượng? Tư sửa bảng vàng, hãm hại lão Đàm! Tất cả đều là do ngươi làm ra!"

Hai người ngươi một câu ta một câu, đem chuyện xấu xa của đối phương phơi bày ra hết cả, cãi nhau đến mặt đỏ tía tai. Mắt thấy sắp sửa đánh nhau ngay tại công đường, công chúa mới nói với thư lại bên cạnh: 

"Đã ghi chép lại hết chưa?"

Thư lại nơm nớp lo sợ: "Đã ghi chép lại hết..."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

"Cùng áp giải vào ngục giam!"

Hai người sững sờ. Ôn Húc kinh hãi tột độ.

"Chúng ta đã trả lời câu hỏi của ngươi! Sao ngươi có thể nuốt lời!!!"

Công chúa đứng dậy, bước đến trước mặt hắn, ánh mắt lạnh lẽo.

"Ôn Húc, từ khi ngươi rời khỏi Kinh thành, người của ta vẫn luôn theo dõi ngươi."

"Những việc ngươi làm mấy tháng nay, ta đều rõ như lòng bàn tay."

"Để các ngươi tố cáo lẫn nhau, chỉ là để tiện cho việc ghi chép vào hồ sơ, trả lại công đạo cho mọi người."

"Các ngươi, một kẻ khi quân phạm thượng, một kẻ âm mưu hãm hại người vô tội, đều là tội chết."

Nàng chậm rãi thốt ra câu cuối cùng:

"Ngay từ đầu, đã không có đường sống!"

33.

Nhìn hai người vừa khóc vừa kêu gào bị giải vào đại lao, ta vẫn còn chưa hoàn hồn. Trước sau cũng chỉ qua nửa canh giờ, tình thế đã hoàn toàn đảo ngược. Giờ đây, ta và Mạnh Huyền Triết bình an vô sự đứng bên ngoài, còn tri phủ và Ôn Húc lại trở thành kẻ tù tội. Tất cả những điều này, đều là vì sự xuất hiện đột ngột của Sùng Hoa công chúa...

Nàng nắm lấy tay ta.

"Cuối cùng cũng gặp được ngươi rồi, Lệnh Nghi."

"Điện hạ..." Ta ngây người nói: "Người đã sớm biết Ôn Húc lừa gạt người rồi sao?"

Công chúa thở dài.

"Đi thôi, chúng ta đổi chỗ khác nói chuyện."

Nàng đi phía trước, Mạnh Huyền Triết theo sau ta. Chàng cau mày, ánh mắt đầy lo lắng. Công chúa thấy bộ dạng chàng muốn nói lại thôi, mỉm cười.

"Muội muội của ngươi không có việc gì, hôm đó ta đã đưa nàng đi chữa trị, hiện đang ở khách điếm, ngươi cùng đi với chúng ta đi."

Mạnh Huyền Triết ngẩn người, chắp tay nói: "...Cám ơn điện hạ."

Đến khách điếm, chàng ba bước ngoảnh đầu lại một lần. Còn ta và công chúa bước vào phòng. Cửa phòng đóng lại, đợi trong phòng yên tĩnh một lát, công chúa mới khẽ thở dài.

"Từ khi biết ngươi, ta vẫn luôn lo lắng cho ngươi, giờ thấy ngươi bình an, lại có người che chở yêu thương, ta mới có thể yên lòng."

"Trước đây, ta bị Ôn Húc lừa gạt, phạm phải sai lầm lớn, thật sự xin lỗi ngươi..."

Nàng nói rất chân thành. Ta vội vàng xua tay.

"Là Ôn Húc phụ ta, điện hạ cũng là người bị lừa."

"Nhưng dù vậy cũng thật sự là vì ta, mới khiến ngươi bị hưu bỏ, phải chịu biết bao nhục nhã."

Công chúa để lộ vẻ mặt áy náy.

"Lúc đó, thật sự là bị vở kịch mê hoặc tâm trí mới có thể xúc động làm ra chuyện thành hôn..."

Ta do dự một chút.

"Điện hạ... chỉ vì hắn là tác giả của 《Lục Mẫu Đơn》, liền gả cho hắn sao?"

Nàng cười tự giễu.

"Nghe có phải rất hoang đường không?”

"Nhưng thật sự là vì lý do này..."


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com