Lục Mẫu Đơn

Chương 12



29.

Máu ta như đông cứng lại. Phò mã gia vạch trần… Thì ra trong khoảng thời gian Ôn Húc biến mất là hắn lặng lẽ chờ khoảnh khắc này.

Lao ngục âm u ẩm thấp, không nhìn thấy ánh mặt trời. Ta và Mạnh Huyền Triết bị giam riêng. Không biết qua bao lâu, cửa lao bị mở ra. Ngược sáng ánh sáng, ta không nhìn rõ người tới mà chỉ nghe thấy giọng nói độc ác.

"Khi nhận được bản thảo, ngươi vui mừng đến muốn điên luôn phải không? Bây giờ, cảm giác công dã tràng là như thế nào?"

Ta tức giận run người, siết chặt nắm đấm.

"Thiên hạ không chỉ có hiệu sách Mộng Viên, cũng không phải qian tri phủ nào thiên hạ cũng cổ hủ, ngươi nghĩ giam ta vài ngày là có thể chặn đường xuất bản sách này sao?!"

"Giam ngươi vài ngày?" Hắn cười ha hả, "Quá ngây thơ rồi!"

"Ngươi và tình lang của ngươi, e rằng đều phải c.h.ế.t ở đây…"

Ta sững sờ, tức giận nói:

"Nói bậy! Luật nào quy định nữ nhân bình chú sách thì đáng tội chết?!"

Hắn khịt mũi.

"Nếu muốn xử tử, đương nhiên không phải lý do này."

"Ngươi có biết, ngươi đứng tên trên bìa sách cùng người nào không? Đàm Nga, nàng ta là con gái của tội thần."

Ta ngẩng phắt đầu.

"Tội danh của cha nàng, chẳng lẽ có thể đổ lên đầu chúng ta?"

"Huống hồ ông ấy còn bị oan!"

"Đương nhiên là ta biết." Ôn Húc cười đến rợn người.

"Rốt cuộc năm đó kẻ thật sự nhận hối lộ, gian lận thành tích chính là vị tri phủ đại nhân hiện giờ."

"Hắn ta vất vả lắm mới tìm được kẻ thế mạng, đè vụ án xuống, vậy mà các ngươi lại đem lời bình của Đàm Nga in thành sách, đề cả tên họ nàng, công bố rộng rãi."

"Đến lúc đó, khó tránh khỏi có người hỏi, người này là ai? Nói không chừng sẽ lật lại vụ án năm xưa."

"Ngươi nói xem, hắn ta có thể để chuyện như vậy xảy ra không?"

Ta sững người tại chỗ, toàn thân lông tóc dựng ngược. Một tờ lời phê này, vậy mà lại liên quan đến cả tri phủ!

Ôn Húc nghiêng đầu quan sát ta:

"Giao nốt nửa sau của “Lục Mẫu Đơn”, ta sẽ bảo hắn thả các ngươi ra, chuyện cũ coi như bỏ qua."

"Nếu không, các ngươi có thể sống được bao lâu cũng rất khó mà nói được!"

30.

Trong bóng tối, mồ hôi lạnh của ta túa ra. Ôn Húc khẽ cười.

"Ta cho ngươi thời gian suy nghĩ, sáng mai ta sẽ quay lại."

Nói xong, hắn xoay người rời đi. Cửa ngục lại một lần nữa bị khóa, bên cạnh chìm vào bóng tối. Ta nhất thời cảm thấy trời đất quay cuồng, ngã ngồi xuống đất.

Chẳng lẽ, thật sự phải thỏa hiệp sao? Chuyện này bây giờ không còn là chuyện của riêng ta nữa mà còn liên lụy đến cả Mạnh Huyền Triết. Nếu thật sự như lời Ôn Húc nói, ta không đồng ý thì hắn sẽ để chúng ta c.h.ế.t ở nơi đây.

Vậy Mạnh Ngọc sau này sẽ sống ra sao? Cha mẹ ta sẽ thế nào? Nghĩ đến những điều này, ta cắn chặt răng. Hít sâu vài hơi. Ta điều hòa lại hơi thở, lắc đầu.

Không đúng…

Càng những lúc như thế này, càng phải bình tĩnh. Ta có chút không hiểu, Ôn Húc dùng thủ đoạn như vậy, thậm chí cấu kết với tri phủ Hàng Châu chỉ để có được nửa phần sau của vở kịch thôi sao?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Hồi tưởng lại những lời hắn vừa nói, ta chìm vào trầm tư. Một lúc lâu sau, thở dài một hơi. Ta hiểu rồi. Vẫn còn may, suýt chút nữa đã bị hắn lừa rồi.

Ngày hôm sau, Ôn Húc đến, giọng điệu chứa đầy ẩn ý.

"Suy nghĩ thế nào rồi? Ngươi chọn đường sống hay đường chết?"

Ta thản nhiên đáp.

"Đương nhiên là đường sống."

Nghe ta nói vậy, trên mặt Ôn Húc lộ ra vẻ ác ý không hề che giấu.

"Ngươi xem? Ta đã nói rồi, người đời ai cũng ca tụng thanh cao nhưng đến lúc nguy cấp thì vẫn phải cúi đầu khom lưng!"

"Ngươi cũng chỉ như thế mà thôi!"

Hắn phất tay, lập tức có ngục tốt mang bút mực giấy nghiên vào, còn thắp cả đèn dầu.

"Ngươi viết nốt phần sau ở đây, ta sẽ thả các ngươi ra."

Ta cầm tờ giấy lên, liếc xéo hắn, xé thành từng mảnh nát vụn. Ánh mắt Ôn Húc lạnh đi.

"Ngươi có ý gì?"

Ta ngẩng đầu.

"Ôn Húc, trước mặt chúng ta, chưa bao giờ có đường chết."

31.

Ta đứng dậy.

"Ngươi không thể g.i.ế.c chúng ta, Tri phủ lại càng không thể g.i.ế.c chúng ta."

"Ngươi cố chấp muốn mua cho được phần sau của 《Lục Mẫu Đơn》, chỉ có thể là do Công chúa đã nghi ngờ ngươi, ngươi cần phải chứng minh bản thân mình."

"Nếu lúc này ngươi còn gây ra án mạng, Công chúa sẽ đối xử với ngươi thế nào?"

"Tri phủ lại càng không cần phải nói, lão chỉ muốn ém nhẹm vụ án cũ, nhưng nếu g.i.ế.c chúng ta, chuyện này ngược lại sẽ càng ầm ĩ."

"Mạnh Huyền Triết là giáo dụ, học trò được hắn dạy dỗ nhiều người làm quan trong triều, cha mẹ ta vẫn còn sống, gia môn trong sạch, bất kỳ ai trong chúng ta c.h.ế.t đi đều sẽ không lặng lẽ không gây ra tiếng động."

"Ngươi tuy là Phò mã nhưng ngươi cũng chỉ có cái mã ngoài, nếu không cũng chẳng đến mức phải tìm bằng chứng vu oan giá họa, mà nếu bản thân Tri phủ không cảm thấy chột dạ thì chưa chắc lão sẽ cùng ngươi cấu kết làm bậy."

"Cho nên dù ta có lựa chọn thế nào, cũng chỉ có một đường sống."

Ta quả quyết nói xong, vẻ mặt Ôn Húc rối loạn trong giây lát.

"Ngươi…!"

Ta nắm chặt lan can, nhìn thẳng vào hắn.

"Ngươi còn nhớ câu chuyện trong 《Lục Mẫu Đơn》 không?"

"Thẩm gia lấy 《Lục Mẫu Đơn》 làm đề, tổ chức thi hội kén rể, kết quả Liễu công tử đứng nhất, Xa công tử đứng nhì, Cố Sán đứng thứ ba."

"Thực tế là Tạ Anh đứng nhất, Xa Tĩnh Phương đứng nhì, Cố Sán đứng thứ ba."

"Xa Tĩnh Phương nhìn thấy thi phẩm của Tạ Anh, trong lòng nảy sinh ngưỡng mộ, liền muốn kết giao với hắn, chỉ là nàng tưởng rằng đó là do Liễu công tử viết."

"Nhưng nàng lại thấy hắn cùng ca ca mình bắt nạt Cố Sán gia cảnh bần hàn, vì thế mới khẳng định chắc chắn rằng Liễu công tử không thể viết ra bài thơ như vậy, bắt đầu sinh nghi."

"Hiện giờ, Công chúa chính là Xa Tĩnh Phương, còn ngươi chính là Liễu công tử kia."

Ta ném bút xuống trước mặt Ôn Húc.

"Nếu là ngươi, liệu sẽ viết cho những nhân vật này một kết cục như thế nào?"


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com