Thợ in làm việc suốt đêm, chưa đầy một tháng đã hoàn thành xong bản in. Toàn bộ cuốn sách chia làm hai quyển có kèm tranh minh họa, trang trí rất đẹp mắt. Trên trang bìa có ba dòng chữ nhỏ nhưng đầy mạnh mẽ.
【Tam phụ hợp bình Mẫu Đơn Đình Hoàn Hồn Ký】
【Thang Hiển Tổ trứ】
【Trần Đồng, Đàm Nga, Tiền Lệnh Nghi hợp bình】
Giây phút cầm được bản in mẫu, ta có chút ngẩn ngơ. Đứng lặng rất lâu, ngón tay vẫn chưa thể rời khỏi trang sách. Không phải thê tử của ai, nữ nhi của ai. Càng không phải là người vô danh. Mà là tên của chính chúng ta.
Gió khẽ lướt qua trang sách phát ra tiếng xào xạc. Ta nghĩ, đây không chỉ là sự ra đời của một cuốn sách mà còn là sự trở về của cái tên đã bị cướp đoạt, là sự ngẩng cao đầu của những con chữ bị người đời xem thường. Càng là điểm khởi đầu cho muôn vàn nữ tử như chúng ta, cầm bút lưu danh.
Rời khỏi hiệu sách, ta và Mạnh Huyền Triết đều rất vui. Trên đường có đứa trẻ vội vã chạy qua, giẫm lên tiếng gọi của mẹ về nhà ăn cơm. Mạnh Huyền Triệt nghiêng người, hỏi:
"Trời đã tối, có muốn đến nhà ta ăn cơm không?"
Ta mỉm cười: "Được."
Câu này, ta đã từng từ chối một lần. Giờ đây đã mang tâm trạng khác, tất nhiên là đồng ý. Đến nhà họ Mạnh. Mạnh Ngọc nhìn thấy ta, lập tức nhào tới, vành mắt đỏ hoe.
"Tỷ tỷ, sao lâu vậy không thấy tỷ đến? Có phải cãi nhau với ca ca không… Đừng cãi nhau nữa được không?"
"Muội nhớ tỷ lắm…"
Ta xoa đầu nàng, an ủi: "Sau này ta sẽ thường xuyên đến."
Chúng ta ngồi quây quần bên bàn ăn, không khí thoải mái hơn mọi ngày Rượu quá ba tuần, mặt ta hơi nóng, đứng dậy ra cửa sổ hóng gió. Mạnh Huyền Triết đang dọn dẹp trong bếp.
Xa xa Tây Hồ, ráng chiều như gấm. Từng đợt liễu rủ, đào đỏ soi bóng bên bờ đã là cuối xuân.
Ta nhìn, có chút cảm khái. Từ thu đến xuân, chúng ta lướt qua nhau rồi lại gặp gỡ. Dò xét, hiểu lầm rồi lại thành thật với nhau. Bệnh cũ của mẹ đã thuyên giảm, sau khi nghe ta nói ra sự thật cũng không còn ngăn cản chúng ta qua lại nữa.
Giờ đây sách cũng được xuất bản. Ta chợt cảm thấy, mọi thứ gần như viên mãn.
Chỉ là…
Mặt trời dần dần lặn xuống. Lòng ta dâng lên một nỗi lo lắng khó tả. Từ hôm đó, Ôn Húc biệt tăm biệt tích không một dấu vết. Điều này không giống với tác phong của hắn… Đang nghĩ ngợi, ngoài sân bỗng vang lên tiếng gõ cửa.
Có người hỏi: "Đây là nhà Mạnh giáo dụ sao?"
Ta bước ra, "Phải, có việc gì?"
"Ta là chủ hiệu Mộng Viên."
Nghe vậy, ta nghĩ chắc là việc in ấn có vấn đề, bèn mở cửa. Nhưng ngoài cửa không chỉ có ông chủ hiệu sách. Phía sau ông ta còn có một toán nha dịch. Mặt mày tái mét, ông ta run rẩy chỉ tay về phía ta:
"Quan gia… chính… chính là nàng ta!"
Tên bộ khoái dẫn đầu lạnh lùng lên tiếng.
"Ngươi là Tiền Lệnh Nghi?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ta sững người, theo bản năng gật đầu.
"Bắt lấy!"
28.
Mạnh Huyền Triết nghe thấy tiếng động, vội vàng từ trong phòng chạy ra. Thấy ta bị trói, hắn tức giận quát:
"Các ngươi là ai!"
Tên bộ khoái nghiêng đầu, nhổ tàn thuốc.
"Xem ra, ngươi chính là Mạnh Huyền Triết."
Hắn phất tay, hai tên nha dịch lập tức xông tới trói ngược Mạnh Huyền Triết. Xiềng xích leng keng rơi xuống, chúng ta bị khóa chung một chỗ. Mạnh Huyền Triết giãy giụa:
"Vì sao lại bắt chúng ta! Quan phủ bắt người phải có lý do!"
Tên bộ khoái cau mày khó chịu, ném tờ giấy bắt giữ đóng dấu đỏ xuống trước mặt hắn.
"Có người tố cáo hai người tự ý in sách phản động, kích động lòng người, làm nhiễu loạn phong tục!"
"Nếu không phục, vào ngục rồi kêu oan."
"Dẫn đi!"
Mạnh Ngọc đuổi theo ngay phía sau.
"Không được bắt ca ca tỷ tỷ của ta!"
Mấy tên nha dịch thấy nàng cố sức lắc xe lăn thì cười ồ lên.
"Con bé tàn phế ở đâu ra đây!"
Một tên giơ chân đá khiến Mạnh Ngọc ngã lăn ra đất. Đầu gối rướm m.á.u loang lổ, sắc mặt trắng bệch nhưng nàng vẫn cố gắng bò về phía trước. Trái tim ta đau đến mức hít thở không thông, hét lớn:
"Con bé không liên quan đến chuyện này! Các ngươi đừng có bắt nạt con bé!"
Nhưng tên bộ khoái phía sau hung hăng đẩy ta một cái khiến ta loạng choạng.
"Ngoan ngoãn chút! Đi!"
Chúng ta bị áp giải ra cửa, đi đến công đường. Tri phủ Hàng Châu ngồi trên cao nhìn xuống, lạnh lùng nói:
"Mạnh Huyền Triết! Ngươi thân là giáo dụ, lại dung túng nữ nhân làm trái tam cương ngũ thường, tự ý in sách tà ma ngoại đạo!”
“Còn ngươi, yêu phụ này nữa! Dám bình phẩm kinh điển, mê hoặc lòng người! Thật là to gan lớn mật!”
“May nhờ có Phò mã gia vạch trần, bản quan nhất định phải nghiêm trị hai người để chỉnh đốn làm gương!”