Lục Mẫu Đơn

Chương 10



25.

Khi hắn dứt lời, lòng ta dâng lên một cảm giác quen thuộc lạ thường.

Trần Đồng, Đàm Nga… Hai cái tên này, ta không phải lần đầu nghe thấy. Ta chợt nhớ đến hai quyển “Mẫu Đơn Đình”. Trên những trang giấy ố vàng chứa từng nét bút phê bình lẫn ghi chú. Giọng ta hơi run, lại không kìm được sự xúc động:

"Hai quyển sách ta mang về nhà… có phải là do họ để lại không?"

Hắn khựng lại, dường như không hiểu.

"Nàng nói gì?"

Ta không kịp giải thích, quay người chạy ra ngoài.

"Ngài đợi ta ở đây!"

Ta chạy về nhà, suýt nữa thì đụng trúng mẹ đang định ra ngoài. Từ trong tủ sách, ta rút cuốn sách ra rồi lại rời đi. Mẹ không hiểu chuyện gì, chỉ ở phía sau gọi với:

"— Chạy chậm thôi con!"

Ta ôm hai quyển sách, chạy qua những con phố nhỏ. Trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác kỳ lạ. Đêm đêm, ta chép lại những dòng chữ của họ, đồng cảm với những tâm tư tình cảm họ gửi gắm trong lời bình phẩm.. Lúc đó chỉ thấy cảm thán phục, giờ mới chợt hiểu ra.

Đây không phải là bút tích của hai người phụ nữ xa lạ mà là của những người vợ quá cố của Mạnh Huyền Triết. Ta chưa từng gặp họ, vậy mà chỉ vì một cuốn sách, một con người, lại sinh ra một mối duyên phận như thế.

Trở lại y quán, ta đưa cuốn sách cho hắn. Mạnh Huyền Triết rất ngạc nhiên.

"Nàng lấy hai quyển sách này khi nào?"

"Hôm đó ta nhờ Mạnh Ngọc nói với ngài, ngài không biết sao?"

Hắn thở dài một tiếng: "Chắc là con bé quên nói rồi."

Hắn cúi đầu, lật giở từng trang, cảm khái:

"Cuốn sách này vốn là do Trần Đồng chú thích, nàng ấy rất thích Mẫu Đơn Đình, cả hai quyển trên dưới đều đầy đủ.”

"Nhưng nàng ấy ốm yếu, lại thường xuyên lén lút thắp đèn đọc sách ban đêm, bị Trần phu nhân phát hiện, tức giận đốt hết sách của nàng."

"Chỉ có quyển này được nàng giấu trong gối, mới may mắn còn giữ lại được."

"Sau này Đàm Nga nhìn thấy, yêu thích không rời, thậm chí có thể đọc thuộc lòng từng chữ trong sách."

"Nàng nói một cuốn sách như vậy, không nên chỉ có một nửa, bèn cầm bút viết tiếp quyển sau.”

Nghe hắn nói, n.g.ự.c ta dần nóng lên từng chút một. Họ chuyên tâm viết, hắn trân trọng giữ gìn, ta mới có thể hiểu được sự chân thành trong đó. Ta nhìn hai quyển sách, chợt hiểu vì sao mình lại quyến luyến chúng đến vậy. Đây là một cuộc tiếp sức vượt qua thời không.

Trần Đồng để lại quyển trước, Đàm Nga viết tiếp quyển sau. Và tâm nguyện dang dở này, giờ đây lại được vận mệnh trao vào tay ta. Ta ngẩng đầu nhìn Mạnh Huyền Triết.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

"Họ viết hay như vậy, không nên bị chôn vùi trong quên lãng."

"Ta muốn khắc ấn xuất bản cuốn sách này."

"Ta hy vọng tên của họ, Trần Đồng và Đàm Nga có thể được in trang trọng trên bìa sách."

"Ta muốn để người đời biết rằng, nữ nhi cũng có tài năng không thua kém nam nhi, cũng có tư tưởng và tình cảm đáng được ghi nhớ."

Ta dừng lại, nhẹ nhàng nói:

"Chữ viết của nữ nhi cũng có thể đứng vững giữa đất trời."

26.

Mạnh Huyền Triết chưa nói gì nhưng ánh mắt đã sáng lên. Chúng ta nhìn nhau hồi lâu, đều thấy được sự cuộn trào trong lòng đối phương. Ta nhanh chóng chỉnh lý nốt phần nội dung còn lại rồi bắt đầu cùng hắn chạy khắp các hiệu sách. Nhưng đúng như dự đoán, chạy khắp Hàng Châu cũng không một hiệu sách nào chịu in.

Các ông chủ nghe xong ý định, lập tức đuổi chúng ta ra ngoài.

"Hoang đường! Hoang đường hết sức! Nếu in cuốn sách này, người ngoài sẽ nói gì?”

“Nói hiệu sách ta chỉ toàn xuất bản thứ trái với luân thường đạo lý? Nói ta xúi giục nữ tử không giữ bổn phận?”

"Vậy thì kế sinh nhai nửa đời sau của ta coi như tiêu tan rồi!"

Chúng ta đành cúi đầu chắp tay, kiên nhẫn cáo từ. Trực tiếp bái phỏng không thành, ta lại suy nghĩ thêm hai ngày. Trong lòng dần dần có chủ ý. Ta nhờ Mạnh Huyền Triết mời mấy vị phu tử đức cao vọng trọng nhất trong phủ học viết lời tựa, lại tìm bốn vị tài nữ có chút danh tiếng viết lời bạt.

Sau đó, một lần nữa tìm đến vài chủ hiệu sách trước đó có thái độ mềm mỏng. Ta lấy từng cuộn văn thư từ trong tay áo ra, ngay ngắn trải trên bàn.

"Đây là lời tựa do sáu vị phu tử phủ học liên danh, đều khen ngợi kiến giải độc đáo của sách này; đây là lời bạt của bốn vị tài nữ, trong đó phụ thân của Lý tiểu thư chính là tri huyện Tiền Đường đương nhiệm."

"Ta biết các người sợ người ta bàn tán nhưng có sự bảo chứng này thì cũng không ai nói đến các người được nữa."

"Hơn nữa 《Mẫu Đơn Đình》 vốn là sách được ưa chuộng, nay lại có danh tiếng nữ tử hợp bình, càng không hợp lễ nghĩa lại càng khiến người ta tò mò, nói không chừng người mến mộ sẽ đông đảo."

Ta nghiêm túc nhìn bọn họ.

"Các người thật sự muốn bỏ lỡ vụ làm ăn này sao?"

Bọn họ cau mày, lẩm bẩm:

"Trận thế này, thật đúng là lần đầu tiên thấy!"

"Thế đạo thật sự thay đổi rồi! Bây giờ nữ tử cũng có thể viết sách…"

Cuối cùng, chủ hiệu sách Mộng Viên im lặng một lát rồi nói:

"Sách này ta in! Đánh cược một phen!"


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com