Lục Mẫu Đơn

Chương 9



22.

Ta nhìn người đàn ông với gương mặt dữ tợn trước mắt, gần như không nhận ra hắn. Chàng trai tuấn tú năm xưa, giờ đây đã hoàn toàn bị quyền thế và hư danh ăn mòn cả bản ngã. Ta lắc đầu, nhìn hắn với ánh mắt thương hại.

Gằn từng chữ rõ ràng:

"Ta và ngươi đã không còn gì để nói."

Xoay người, đẩy cửa định đi. Ôn Húc tức giận bừng bừng, lập tức bóp cổ ta, ấn ta vào cột cửa.

"Không được dùng ánh mắt đó nhìn ta!!"

"Ngươi tưởng ngươi là ai? Dựa vào đâu mà thương hại ta!!"

Ta liều mạng giãy giụa: "Buông ra!"

Nhưng ta không thể đẩy hắn ra. Cổ họng đau nhói, trước mắt tối sầm.

"Cứu..."

"Choang——!"

Đúng lúc này, một luồng ánh sáng xé gió bay đến. Giọng nói lạnh lùng vang lên:

"Buông nàng ra."

Ta khó khăn nghiêng đầu, trong tầm mắt mờ mịt xuất hiện một bóng người quen thuộc. Là Mạnh Huyền Triết. Hắn cầm thanh kiếm không biết cướp được từ tay ai, vững vàng kề vào cổ Ôn Húc. Đồng tử Ôn Húc co rút lại. Buông ta ra, giơ hai tay lên, chậm rãi lùi lại sau.

Hắn nghiến răng gầm gừ: "Ngươi là ai?"

Mạnh Huyền Triết nói: "Người bảo vệ nàng."

Hắn ép Ôn Húc vào góc tường, hỏi ta:

"Nàng không sao chứ?"

Ta ôm cổ họng, vẫn còn thở dốc, run rẩy xua tay về phía hắn. Ôn Húc nheo mắt, nhìn lướt qua hai chúng ta, đột nhiên nghiến răng:

"Tiền Lệnh Nghi, ngươi cũng giỏi lắm…”

“Lúc trước yêu ta đến c.h.ế.t đi sống lại, vậy mà mới nửa năm đã cặp kè với hôn phu mới rồi sao?"

Mũi kiếm của Mạnh Huyền Triết nhấc lên.

"Câm miệng, cút ra ngoài."

Sắc mặt Ôn Húc âm tình bất định, cuối cùng vẫn kiêng dè thanh kiếm kia, chậm rãi lùi về phía cửa. Nhưng khi lướt qua ta, hắn khẽ cười khẩy, ghé sát tai ta:

"Chờ tới khi hắn biết được ngươi đã bị ta ruồng bỏ, còn có thể xem ngươi như bảo bối không?"

23.

Sau khi Ôn Húc rời đi, sắc mặt Mạnh Huyền Triết âm trầm đến đáng sợ. Hắn trả kiếm cho một thực khách, nói lời cảm tạ rồi kéo ta ra khỏi quán trà.

Suốt dọc đường, hai người đều im lặng. Đến y quán, hắn tìm đại phu lấy thuốc mỡ rồi bôi thuốc cho ta. Hàm hắn nghiến chặt, nhưng động tác trên tay lại rất nhẹ nhàng. Ta chưa từng thấy hắn tức giận như vậy, cũng chẳng dám nói gì, mặc cho hắn lo liệu. Cho đến khi hắn bôi xong, đưa lọ thuốc cho ta.

"Mỗi ngày bôi một lần, vết bầm sẽ mau tan."

Ta ngồi trên ghế, một lúc lâu sau mới khẽ hỏi:

"... Ngài không hỏi ta sao?"

Hắn không nhìn ta, chỉ lắc đầu.

"Mỗi người đều có quá khứ riêng, nàng không muốn nói, ta sẽ không hỏi."

Đầu ngón tay khẽ vuốt ve quanh miệng lọ thuốc, lòng ta chua xót, lại chẳng nói nên lời. Hắn bỗng thở dài, ngồi xổm xuống trước mặt ta.

"Ta chỉ đang nghĩ, nếu hôm nay ta không tình cờ ở đó, nàng định làm thế nào?"

Hắn ngừng một chút, rồi lại hỏi: "Hắn còn đến tìm nàng nữa không?"

"Ta không biết..."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Mày Mạnh Huyền Triết nhíu chặt.

"Nếu hắn còn dám đến, ta sẽ không khách khí nữa."

Ta ngẩn người ngước nhìn hắn, quả thật hắn đã nổi giận. Khoé mắt ta bỗng nóng lên. Ta khàn giọng nói:

"Ngài không nên ra tay."

"Hắn là phu quân trước của ta."

"... Cũng là phò mã đương triều, Ôn Húc."

24.

Ta kể lại mọi chuyện giữa mình và Ôn Húc cho hắn nghe. Nghe xong, hắn ngây người hồi lâu.

"Thì ra... nàng chính là tác giả của vở kịch 《Lục Mẫu Đơn》."

"Ừm, hôm đó nghe ngài nói những lời ấy, ta rất vui."

"Ngài là người duy nhất nhìn thấy ta đằng sau vở kịch."

"Có lẽ cũng chính từ lúc đó, ta đối với ngài... đã có chút tình cảm đặc biệt."

Ánh mắt hắn khẽ động, hỏi:

"Nhưng... vì sao nàng lại đột nhiên không muốn đến nữa?"

Ta cụp mắt xuống.

"Vì mẹ ta nói, ngài đã khắc c.h.ế.t hai người vợ trước, bà ấy không muốn thấy ta lặp lại vết xe đổ..."

"Bà ấy tuổi đã cao, lại còn đang mang bệnh trong người, ta không dám làm bà phiền lòng."

Hắn thở dài một tiếng nặng nề.

"Thì ra là vậy."

"Ta cũng lờ mờ đoán được..."

Hắn đứng dậy đi đến bên cửa sổ, các khớp ngón tay siết chặt.

"Nàng đã kể cho ta nghe chuyện cũ của nàng, ta cũng muốn kể cho nàng nghe chuyện của ta."

"Chuyện của họ, ta có nỗi khổ tâm."

"Nàng... có muốn nghe không?"

Ta khẽ gật đầu. Hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, cất tiếng:

"Người vợ đầu tiên của ta tên là Trần Đồng, là con gái của ân nhân ta."

"Hồi nhỏ nhà ta nghèo, nhờ nhà họ Trần chu cấp cho ta ăn học, đến khi ta thi đỗ cử nhân, Trần lão gia bệnh nặng, tâm nguyện trước khi lâm chung là được nhìn thấy con gái xuất giá."

"Nhưng Trần Đồng từ nhỏ đã ốm yếu, không ai muốn đến hỏi cưới, ta không nỡ nhìn ông ấy ra đi mang theo tiếc nuối nên đã đồng ý hôn sự này."

"Chỉ là chưa kịp thành hôn, hai cha con họ đã lần lượt qua đời."

"Người vợ thứ hai của ta tên Đàm Nga, là con gái của thượng quan ta."

"Sau khi ta vào phủ học, cha nàng đã nâng đỡ ta rất nhiều, còn thường xuyên chăm sóc Mạnh Ngọc, nhưng sau đó kinh thành điều tra ra vụ án gian lận khoa cử, ông ấy bị oan uổng liên lụy, bị tịch biên gia sản."

"Ông ấy cầu xin ta cưới con gái ông ấy, ít nhất có thể giúp nàng khôi phục lại thân phận lương dân, không đến mức bị đày làm nô lệ."

"Ta đã đồng ý, nhưng sau khi thành hôn không lâu, nàng ấy đã qua đời vì quá đau buồn."

"Sau đó, người đời liền lan truyền lời đồn ta khắc vợ."

"Lúc đó ta nghĩ lời đồn này đối với ta cũng chỉ ảnh hưởng đến việc thành gia lập thất, nhưng nếu ta biện minh thì danh tiếng của họ sẽ ra sao?"

"Đối với Trần Đồng, e rằng người ta sẽ nói nàng ấy bạc mệnh, mang đến xui xẻo cho người khác, đối với Đàm Nga, chắc chắn sẽ nói nàng là con gái của tội nhân, c.h.ế.t là đáng đời."

"Vậy nên chi bằng một mình ta gánh chịu."

“Các nàng đều đã không còn nữa, cũng không nên bị người đời nói vào nói ra.”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com