Thầy bói còn nói số tôi có một kiếp nạn, nếu không chống trả thì phải đi làm dọn dẹp.
Ông nội Lục ra hiệu bảo tôi ngồi. Thế thì tôi cũng không khách sáo, thoải mái ngồi đối diện ông.
“Tôi nghe nói, chỉ có cô là người có thể lại gần khi Đình Yến say rượu?”
“Đúng vậy, tôi là người được anh ta thuê, chuyên phụ trách việc đưa anh ta về nhà mỗi khi anh say, chứ không phải kẻ thứ ba gì cả.”
“Cô có biết tại sao cháu tôi lại trở nên như vậy khi say rượu không?”
“Còn vì lý do gì nữa? Hội chứng căng thẳng sau sang chấn tâm lý chứ gì.”
“Vậy cô có biết tại sao thằng bé lại mắc phải căn bệnh đó không?”
“Làm ơn, sao tôi biết nhiều đến vậy được chứ?”
“Ông có chuyện gì thì cứ nói thẳng ra.”
“Tôi là người có đầu óc cao cấp nhưng miệng mồm thô thiển, đừng kỳ vọng nhiều vào tôi.”
Ông nội Lục bắt đầu kể cho tôi nghe một câu chuyện cũ. Kể suốt một tiếng đồng hồ mà vẫn chưa xong.
Lúc đó, vệ sĩ vội vàng gõ cửa bước vào, nói:
“Cô Trần, thiếu gia sắp say rồi, đang tìm cô khắp nơi.”
Tôi lập tức đứng dậy, chào tạm biệt ông nội Lục. Nhưng trước khi rời đi, tôi nghĩ một chút rồi nói:
“Ông Lục, tôi hiểu rồi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Ông muốn nói với tôi rằng Lục Đình Yến đã từng trải qua những chuyện rất đau khổ thời thơ ấu, và vì đã tin tưởng sai người mà gián tiếp gây ra cái c.h.ế.t của cha mẹ mình, khiến tâm lý và tinh thần anh ấy chịu tổn thương rất lớn, không còn dám tin tưởng ai. Nhưng có một cô gái đã sát cánh bên anh ấy trong lúc khó khăn nhất, chưa từng phản bội, thậm chí sẵn sàng hy sinh tính mạng để bảo vệ anh ấy.”
“Cô gái đó chính là Cổ Minh, người sắp kết hôn với Lục Đình Yến.”
“Ông muốn tôi rời khỏi trước khi họ kết hôn, đúng không?”
“Tôi hiểu rồi, tôi sẽ làm theo ý ông.”
“Chỉ cần ông giúp tôi rời đi, tôi đảm bảo, tối nay sẽ là lần cuối cùng tôi đưa tên nghiện rượu Lục Đình Yến về nhà."
Sau khi ra khỏi phòng tiếp khách, vệ sĩ nhìn tôi với vẻ mặt đầy khó xử, hỏi:
“Cô Trần, cô thật sự muốn đi à?”
“Ừ, ba tháng kiếm được gần cả trăm ngàn, đủ để tôi về quê mua một căn nhà, nuôi một con ch.ó nhỏ rồi. Tôi không muốn tranh đấu ở thành phố lớn nữa.”
“Chuyện này đừng nói với Lục Đình Yến, tôi không muốn bị anh ta trói chặt làm hầu gái cả đời đâu.”
“Phục vụ một tên nghiện rượu đã đành, lại còn phải đối phó với em họ ngốc nghếch của anh ta, suốt ngày mắng tôi là kẻ thứ ba, công việc này ai mà chịu nổi?”
“Huống hồ bạch nguyệt quang của anh ta đã về nước, sắp kết hôn với anh ta rồi, tôi ở lại thêm chẳng hợp lý tí nào.”
Vệ sĩ nói:
“Thực ra thiếu gia không thích cô Cổ Minh, là ông nội ép hôn đấy.”
“Liên quan gì đến tôi!”
Tôi quay lại sảnh tiệc, thấy Lục Đình Yến đang uống rượu thi với người khác.