“Có phải cô ấy không? Cô gái có thể lại gần Lục Đình Yến khi anh ấy say rượu?”
“Xem thật hay không, đêm nay phải chuốc say Lục Đình Yến mới được.”
Tôi ngồi xuống bên cạnh Lục Đình Yến, thì thầm:
“Thiếu gia, anh không thể uống ít đi được à?”
Bạn anh ta nói:
“Không được đâu, cô có biết ai đang thi uống với Lục Đình Yến không?”
“Đó là bậc thầy thôi miên số một trong và ngoài nước, Chu Diệc.”
“Lục Đình Yến muốn nhờ Chu Diệc thôi miên để khơi dậy một ký ức mơ hồ.”
“Khi còn nhỏ, Lục Đình Yến từng trải qua một chuyện rất đau lòng, sau đó trí nhớ của anh ấy bị mờ đi, cũng không muốn nhớ lại. Nhưng gần đây, không biết bị động mạch nào chèn ép, anh ấy lại rất muốn tái hiện cơn ác mộng đó, mà tìm nhiều nhà thôi miên đều không ăn thua. Giờ chỉ còn Chu Diệc là hy vọng cuối cùng.”
“Nhưng Chu Diệc nói, trừ khi Lục Đình Yến uống rượu thắng ông ấy, nếu không thì đừng nói chuyện nữa.”
Tôi trợn mắt:
“Chắc không phải các người hợp tác với Chu Diệc để gài bẫy, chỉ muốn xem thử có thật chỉ mình tôi mới có thể lại gần Lục Đình Yến khi anh ấy say không? Đừng phủ nhận, nhìn mặt các người là biết toàn là mưu đồ cả rồi, chẳng ai tốt lành gì.”
Tiếng cười rộ lên từ xung quanh, mọi người đều giơ ngón tay cái với tôi.
“Haha, bị cô đoán trúng rồi thì sao?”
“Lần trước chuyển cho cô 500 tệ, cô vẫn chưa biểu diễn cho chúng tôi xem. Nợ thì phải trả, đó là lẽ tự nhiên.”
Tôi quyết định mặc kệ:
“Được thôi, dù sao thì tôi cũng chỉ là một chiếc máy kéo làm việc chăm chỉ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lần nào cũng là vừa đẩy, vừa kéo, vừa lôi mới có thể đưa được Lục Đình Yến về nhà.
Người làm công cực khổ nhưng cũng phải ráng gắng gượng, nói nhiều cũng chỉ tổ thêm buồn.
Trong lúc chờ đợi Lục Đình Yến say thì tôi đi một vòng khu ẩm thực, ăn uống no nê rồi quay lại.
Lục Đình Yến ngồi đó, xung quanh năm mét đã không còn một bóng người, ngay cả con muỗi cũng chẳng dám lại gần.
Mọi người đều nhìn tôi với ánh mắt đầy hứng thú, chờ tôi biểu diễn tuyệt kỹ.
Tôi hỏi: “Ai thắng rồi?”
Có người trả lời: “Chu Diệc đã say đến bất tỉnh, còn Lục Đình Yến thì nhỉnh hơn một chút, nhưng cũng đã say rồi, nhanh lên, biểu diễn tuyệt kỹ của cô đi.”
“Được, giờ tôi sẽ thanh toán nợ nần.”
Thế là tôi tiến đến bên cạnh Lục Đình Yến.
Anh đang ngồi trên ghế sofa đơn, tay day huyệt thái dương, mặt đỏ bừng vì rượu, cả cổ cũng đỏ.
Tôi mạnh tay chọc vào trán anh ta:
“Dậy đi, về nhà.”
Giống như dắt chó đi dạo, tôi kéo tay anh ta và lôi đi. Khi Lục Đình Yến chưa say mèm thì anh ta sẽ ngoan ngoãn đi theo tôi như bây giờ.
Mọi người xung quanh đều dụi mắt thật mạnh, xem cho rõ.
“Là tôi hoa mắt, hay Lục Đình Yến chưa say thật?”
“Chắc chắn là chưa say, Lục Đình Yến mà say thì sao có thể ngoan thế này được?”
“Không được, tôi phải thử xem, biết đâu tôi cũng có thể lại gần anh ấy.”
Ngay sau đó, tiếng la thảm thiết như bị g.i.ế.c vang lên khắp sảnh tiệc:
“Á á á, Lục Đình Yến tôi sai rồi, đừng g.i.ế.c tôi, chị Trần ơi, cứu tôi với!”