Lúc Anh Say, Tôi Là Người Duy Nhất Được Tiếp Cận

Chương 8



Lục Đình Yến để mặc tôi kéo anh đi.

Nghe tôi lải nhải không ngừng, anh chỉ đáp một câu: “Danh phận của em là gì?”

“Tôi là người hầu của anh mà!”

Lục Đình Yến: “…”

Anh ta rút tay về, cười khẩy:

“Em còn có vẻ tự hào nhỉ?”

“Tất nhiên rồi, người lao động chúng tôi dựa vào năng lực để kiếm đồng tiền chân chính, không ăn cắp không lừa đảo, tại sao phải tự ti?”

Lục Đình Yến bật cười, đưa tôi đến trước chiếc Maybach sang trọng, mở cốp xe ra cho tôi xem. Quả nhiên bên trong có hai bộ váy dạ hội lộng lẫy khác.

Tôi lập tức quên hết buồn bực, phấn khởi nói:

“Wow! Anh đúng là không tự tin vào mình rồi, miệng thì nói chẳng ai dám động đến tôi, nhưng thực chất đã chuẩn bị sẵn phương án dự phòng rồi đấy thôi.”

Lục Đình Yến sa sầm mặt:

“Không muốn váy nữa thì cứ tiếp tục lải nhải đi.”

Tôi không chiều theo cái tính tình thối này của anh ta, nghĩ đến chuyện hôm nay bị hắt rượu, tôi hất ánh mắt khinh khỉnh:

“Không bảo vệ được tôi, giờ còn không cho tôi nói sao?”

“Làm ông chủ mà ngay cả nhân viên của mình cũng không bảo vệ được, thì còn trông cậy vào ai làm việc cho anh?”

Lục Đình Yến lúc này mới nghiêm túc suy nghĩ, giọng điệu trịnh trọng:

“Ừ, sau này tôi sẽ bảo vệ em, tôi hứa.”

Nếu tôi còn tin lời Lục Đình Yến nói thì đúng là đồ ngốc.

Vừa thay xong bộ váy dạ hội mới đẹp hơn, chuẩn bị bước vào sảnh tiệc thì bị thông báo rằng ông nội của Lục Đình Yến muốn gặp tôi. Mà lúc đó Lục Đình Yến lại không có ở đây. Anh ấy bị người khác gọi ra ngoài sảnh, hoàn toàn không kịp lo cho tôi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tôi bị dẫn vào một phòng tiếp khách riêng, và em họ của Lục Đình Yến cũng có mặt. Cô ta lập tức mách lẻo với ông nội:

“Ông ơi, chính là cô ta!”

“Đồ không biết xấu hổ, làm kẻ thứ ba, không hiểu đã cho anh họ con uống loại thuốc mê gì nữa!”

“Anh họ con sắp cưới chị Cổ Minh rồi, vậy mà cô ta vẫn bám riết lấy anh ấy không buông.”

Tôi lao lên, tát cô ta một cái:

“Cô có giỏi thì cứ chửi ‘kẻ thứ ba’ thêm một câu nữa xem!”

Tiếng “chát” vang lên giòn giã, em họ bị đánh choáng váng:

“Cô, cô dám đánh tôi, tôi sẽ g.i.ế.c cô!”

“Ai g.i.ế.c ai còn chưa biết đâu!”

Từ nhỏ đến lớn, tôi chưa từng thua trong bất kỳ trận đánh nào.

Cây gậy trong tay ông nội Lục nện mạnh xuống sàn:

“Đủ rồi! Dừng tay ngay!”

“Đi ra ngoài, Diên Diên.”

“Ông ơi…”

“Ra ngoài!”

Em họ Lục trừng mắt nhìn tôi:

“Cô cứ đợi đấy, tôi sẽ không tha cho cô đâu.”

“Tùy cô thôi, thầy bói nói tôi cứng số, chẳng sợ gì.”

Tôi xắn tay áo lên, dẫu có thua cái gì cũng không thể thua khí thế.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com