Lúc Anh Say, Tôi Là Người Duy Nhất Được Tiếp Cận

Chương 7



Lời của tên đàn ông khốn nạn Lục Đình Yến thật sự không thể tin được.

Anh ta nói ở bữa tiệc không ai dám động đến tôi, vậy mà tôi lại bị người ta hắt một ly rượu vang đỏ lên mặt. Đều tại cái miệng quạ đen của tôi, nói cái gì là y như rằng xảy ra cái đó.

Nhưng tôi cũng không phải dạng vừa, tôi túm chặt tóc cô ta ghì xuống, dù có nói thế nào tôi cũng không chịu buông. Châm ngôn của tôi luôn là:

“Bỏ qua sự lịch sự, tận hưởng cuộc sống vô đạo đức.”

“Từ chối sự hao tổn tinh thần, có chuyện thì cứ phát điên lên mà giải quyết.”

Dù sao tôi cũng chẳng quan tâm hình tượng của mình trước mấy kẻ quyền quý này, và tôi cũng không có ý định kết hôn với người giàu.

Tôi chỉ là một nhân viên quèn làm công ăn lương. Bị Lục Đình Yến giữ bên cạnh suốt ba tháng, tôi đã bực bội đến mức chỉ chực chờ ai đó châm ngòi một cái là bùng nổ mà thôi.

Ai dám trêu chọc tôi, thì phải trả giá hết!

Khi Lục Đình Yến chạy đến, tôi đã ngồi lên người cô tiểu thư nhà quyền quý kia, hai tay túm lấy tóc cô ta. Tất nhiên, tóc tôi cũng bị cô ta kéo chặt.

Tôi quyết định mai đi cắt tóc ngắn, không để lộ điểm yếu lần thứ hai.

Sợ Lục Đình Yến mắng, tôi vội vàng mách trước:

“Cô ta hắt rượu vang đỏ lên váy tôi, anh rõ ràng đã nói không ai có thể bắt nạt tôi mà!”

“Đây là lần đầu tiên tôi mặc váy dạ hội đẹp như thế này, mà chỉ có mỗi một chiếc.”

Lục Đình Yến đáp:

“Trên xe còn hai bộ nữa.”

“Thật không?”

“Thật, để tôi đưa em đi thay.”

“Nếu không có cái nào đẹp bằng cái tôi đang mặc thì sao?”

“Tôi sẽ mua hết những bộ trong cuốn catalogue đó cho em.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nghe thế thì tôi nguôi giận ngay:

“Anh bảo cô ta thả tay trước, rồi tôi sẽ thả.”

Lục Đình Yến nheo mắt, cảnh cáo cô gái kia:

“Thả tay.”

Cô tiểu thư òa khóc:

“Anh ơi, em mới là em gái anh mà!”

Gì cơ? Tôi đánh em gái của Lục Đình Yến sao?

Xong rồi, xong rồi!

Tôi lập tức thả tay, nhảy phắt người dậy, trốn sau lưng Lục Đình Yến. Sau đó lại thò đầu ra, ánh mắt cầu xin:

“Tôi thành thật xin lỗi , xin tha cho tôi.”

Lục Đình Yến vò mạnh lên đầu tôi như đang vuốt một cái tổ chim:

“Chỉ là em họ thôi, không đáng gì, đừng sợ.”

Em họ, lại còn không đáng gì? Ồ, vậy thì không sao. Ai mà chẳng có vài người họ hàng phiền phức?

Tôi lập tức đứng thẳng người, tự tin nói:

“Là cô ta bắt nạt tôi trước, tôi chỉ tự vệ thôi.”

Tôi lên án xong lại kéo tay Lục Đình Yến:

“Đi đi đi, đưa tôi đi xem hai bộ váy khác mà anh mua cho tôi.”

“Nếu anh dám lừa tôi, thì dù anh có say đến mức cởi hết quần áo nhảy múa trước đám đông, tôi cũng không thèm kéo anh về, để anh mất mặt!”

“Mà em gái anh bị làm sao thế? Tôi có chọc ghẹo gì cô ta đâu, sao lại hắt rượu lên người tôi?”

“Cô ta còn bảo tôi không danh không phận mà sống trong nhà anh, thấp hèn không biết xấu hổ. Tôi rõ ràng là người có danh phận mà, cớ gì không được sống trong nhà anh?”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com