Lúc Anh Say, Tôi Là Người Duy Nhất Được Tiếp Cận

Chương 6



Tôi chỉ có thể mỗi ngày thầm cầu khẩn ông trời, bà đất, hy vọng bạch nguyệt quang của Lục Đình Yến sớm ngày về nước. Đến lúc đó, chắc tôi sẽ được tự do, phải không?

Dù gì cũng chẳng có cô gái nào chịu được chuyện người đàn ông của mình nuôi một cô hầu gái xinh đẹp như tôi trong nhà.

Giờ bên ngoài đều đồn đại rằng Lục Đình Yến “kim ốc tàng kiều,” lần đầu tiên trong đời nuôi một cô gái. Mỗi lần anh uống quá chén là gọi cô ấy đến đón về.

Nghe cứ như thể tôi là người đặc biệt thế nào trong lòng anh ấy vậy.

Có trời mới biết, ban ngày tôi làm nhân viên quèn cho tư bản, ban đêm lại phải làm hầu gái cho tổng tài bá đạo, mệt mỏi không kể xiết!

Ngay khi tôi đang tức tối đến mức sắp nổ tung như nồi áp suất, bạch nguyệt quang cuối cùng cũng về nước.

Nhưng khi cô ấy vội vã đến biệt thự, nhìn thấy tôi ngồi trên sofa trong phòng khách, đang gặm mấy quả trái cây nhập khẩu đắt tiền, cô ấy như thấy ma vậy.

Tôi vắt chân chữ ngũ, ngồi trên sofa, đợi cô ấy không vừa mắt rồi đuổi tôi đi. Nhưng không ngờ…

Cô ấy hoảng hốt, lùi bước liên tục, đến mức đụng phải Lục Đình Yến đang bước tới với vẻ mặt lạnh lùng.

Mặt cô ấy tái mét, giọng run rẩy:

“Đình Yến, cô ta là ai?”

Lục Đình Yến nheo mắt, nhìn cô ấy từ trên cao:

“Làm chuyện gì mờ ám mà sắc mặt tái thế?”

“Không có gì, tôi ngồi máy bay hơn mười tiếng, chắc bị lệch múi giờ, hơi mệt thôi.”

Lục Đình Yến im lặng một lúc, rồi nói:

“Tôi để vệ sĩ đưa em về nghỉ ngơi trước.”

“Ừ, ừ, được.”

Bạch nguyệt quang liền lủi mất nhanh như chớp, hoàn toàn làm tôi thất vọng.

Đến cửa, cô ấy như chợt nhớ ra điều gì, quay đầu lại nói thêm:

“Đình Yến, ông nội nói lần này về nước là phải lên lịch cưới hỏi của chúng ta, không thể kéo dài thêm nữa.”

Lục Đình Yến không nói gì, cơ thể cao lớn của anh che mất tầm nhìn của tôi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tôi thật sự chỉ muốn bước qua anh, nắm lấy vai bạch nguyệt quang mà lắc mạnh:

“Này, chị gái, chị phải đứng lên mà đấu tranh chứ!”

“Chị sắp cưới anh ta rồi, còn không tranh thủ lúc này đuổi tôi đi sao?”

Lục Đình Yến nắm cổ áo sau lưng tôi, như nắm con gà con, kéo tôi ra ngoài rồi nhét lên xe.

Tôi càu nhàu:

“Làm gì đấy, đi đâu?”

“Cùng tôi dự tiệc, tối nay có buổi tiệc xã giao, có thể sẽ bị chuốc rượu.”

Tôi chán ngán chuyện phải chăm sóc anh ta lắm rồi:

“Anh không thể uống ít đi à? Uống rượu có hại cho sức khỏe, anh không biết à?”

“Lo cho tôi à?”

“Mơ đi! Tôi là đang lo cho bản thân mình. Anh không thể chữa dứt bệnh, hoặc tìm ai khác để tin tưởng à?”

Lục Đình Yến vứt cho tôi một cuốn catalogue:

“Lắm lời, chọn một bộ đi.”

Tôi mở ra xem, toàn là những bộ váy dạ hội lộng lẫy. Chính là mấy loại váy chỉ có sao nữ mới mặc khi đi thảm đỏ ấy.

Tôi nhìn đến mức mắt sáng lên, suýt nữa là chảy nước miếng. Nhưng, tôi đột ngột gập cuốn catalogue lại:

“Thưa ngài tư bản, đây là thứ mà dân quèn như tôi có thể xem sao?”

“Chọn một bộ, tối nay mặc.”

“Dạ vâng, tôi không chọn được hai bộ sao? Lỡ bị ai đó hắt rượu vang đỏ thì sao? Thực ra tôi thấy ba bộ là an toàn nhất.”

Lục Đình Yến nhìn tôi với ánh mắt đầy khinh bỉ:

“Yên tâm, không ai dám động đến người phụ nữ của Lục Đình Yến tôi đâu.”

“Tính toán cũng quá keo kiệt đi ! Xin nhắc lại, tôi chỉ là hầu gái chăm sóc một kẻ nghiện rượu thôi nhé!”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com