Anh ta là cậu ấm kim cương của Hải Thành, xuất thân danh gia vọng tộc, tài sản lên tới hàng tỷ. Còn tôi, chỉ là một nhân viên quèn, từ thị trấn nhỏ thi đỗ đại học rồi ở lại thành phố lớn làm việc.
Nếu giữa chúng tôi có liên hệ gì gọi là sống c.h.ế.t bên nhau, thì đúng là gặp ma rồi!
Nhìn Lục Đình Yến mặt mày u ám, đầy vẻ khó chịu, tôi liền nghĩ đến chuyện bỏ chạy.
“Haha, Lục thiếu gia, nếu không có việc gì thì tôi xin phép đi trước, bye bye, không cần tiễn.”
Tôi định đẩy cửa xuống xe, nhưng Lục Đình Yến nhanh hơn, nắm lấy tay tôi:
“Chưa điều tra rõ sự việc, cô cứ ở lại bên cạnh tôi đã.”
“Tại sao? Bạn gái của anh không để ý à?”
“Tôi không có…”
Lục Đình Yến đang nói bỗng đổi giọng:
“Cô ấy đang ở nước ngoài.”
Tôi hiểu rồi, ‘bạch nguyệt quang’ ở nước ngoài, đúng là motif cũ rích!
Trong đầu tôi bỗng lóe lên một suy nghĩ:
“Tôi có giống cô ấy không? Có phải do tôi giống bạch nguyệt quang của anh, nên khi anh say rượu nhầm lẫn tôi với cô ấy, vì thế anh mới để tôi lại gần đúng không? Hóa ra là vậy, tôi đã bảo mà, chúng ta làm gì có liên hệ gì, giờ tôi yên tâm rồi.”
Lục Đình Yến lập tức sa sầm mặt:
“Im đi, không giống.”
Nói xong anh lại thêm:
“Cô ấy cũng không thể lại gần tôi.”
“Ơ, cái gì? Ý anh là ngay cả bạch nguyệt quang của anh cũng không thể lại gần anh khi anh say rượu sao?”
“Thế thì gọi gì là bạch nguyệt quang? Anh không có lòng thành gì cả.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Mặt Lục Đình Yến càng khó coi hơn, ánh mắt đầy sự chán ghét:
“Sao cô nói nhiều thế?”
Tôi giơ tay lên:
“Không còn cách nào, tại mẹ tôi ăn nhiều hạt dẻ cười khi mang bầu tôi mà!”
Vệ sĩ ngồi vào ghế lái bị câu nói của tôi làm bật cười. Còn Lục Đình Yến thì không hề nở nụ cười nào, ngược lại quay sang bảo vệ sĩ:
“Chuyển tiền cho cô ta, bảo cô ta im miệng!”
“Đinh dong——”
Vệ sĩ chuyển cho tôi mười nghìn tệ.
Được rồi, tôi lập tức làm động tác giả vờ khóa miệng. Phải làm khách hàng hài lòng, đó là kỹ năng cơ bản của nhân viên quèn.
Nhưng muốn tôi dọn vào biệt thự của anh ta, thì chắc chắn không đời nào. Khi xe dừng trong sân biệt thự, tôi ngay lập tức khoanh tay:
“Tôi không phục vụ ngủ, dù có thêm tiền cũng không được, làm gì cũng phải có nguyên tắc!”
Lục Đình Yến sau khi xuống xe, nhìn tôi với ánh mắt chán ghét đến cực độ:
“Cô nghĩ nhiều quá!”
“Ở phòng khách, coi như là người hầu của tôi.”
“Từ nay chuyên trách việc chăm sóc tôi khi say rượu!”
Thế là, tôi đã phải ngoan ngoãn dọn vào ở trong nhà của tổng tài bá đạo… nhưng là ở phòng khách!
Hết cách rồi, tôi đây là bị ép buộc, không có lựa chọn.
Lục Đình Yến, kẻ nghiện rượu bá đạo này, ép tôi làm người hầu chăm sóc khi anh ta say rượu!
Nếu không phải ngày nào anh ta cũng chuyển khoản cho tôi mười nghìn tệ, tôi chắc chắn không đời nào chịu làm!