Lúc Anh Say, Tôi Là Người Duy Nhất Được Tiếp Cận

Chương 4



Nửa tháng sau, vào một buổi tối, vệ sĩ đột nhiên chuyển khoản cho tôi năm nghìn tệ.

[Cô Trần, giang hồ cứu trợ, phiền cô đến giúp một chuyến, tôi đã gửi định vị cho cô rồi.]

Tôi lần theo định vị, đến một câu lạc bộ xa hoa nhất Hải Thành.

Đẩy cửa phòng VIP ra, tôi thấy mấy ông lớn mà chỉ trên TV tôi mới có thể nhìn thấy, nằm la liệt khắp nơi trên sàn.

Sau đó, xe cấp cứu 120 đến, rầm rộ đưa tất cả họ vào bệnh viện.

Cuối cùng, trong phòng chỉ còn lại Lục Đình Yến, tay cầm d.a.o Thụy Sĩ, dựa vào góc tường, say mèm nhưng vẫn cảnh giác nhìn xung quanh.

Thật lòng mà nói, nhìn đôi mắt đỏ rực của anh ta, với dáng vẻ gặp thần g.i.ế.c thần, gặp quỷ g.i.ế.c quỷ, tôi cũng không dám lại gần.

Hai chân tôi run lên bần bật, vội vàng chuyển trả lại tiền:

“Không được, việc này tôi không làm nổi.”

Vệ sĩ lập tức chuyển lại cho tôi năm mươi nghìn tệ, nói:

“Hiểu rồi, đây là giá khác, phải thêm tiền đúng không?”

“… ” Tôi thật sự không có ý đó.

Nhưng đó là năm mươi nghìn mà!

Tôi chỉ là một cô nhân viên nhỏ bé, làm sao cưỡng lại được sự cám dỗ của năm mươi nghìn chứ?

Thế là, tôi nhỏ nhẹ bước đến trước mặt anh, cẩn thận vỗ nhẹ vào vai anh:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Đừng g.i.ế.c tôi, mau bỏ d.a.o xuống.”

Tôi thật không ngờ, anh lại nghe lời như vậy.

Anh nhìn tôi bằng đôi mắt mơ màng say rượu một lúc lâu, rồi từ từ cất con d.a.o Thụy Sĩ đi. Ngay sau đó, cơ thể anh loạng choạng, cả người ngã thẳng vào lòng tôi.

Ôi trời ơi!

Anh ta nặng thật, tôi không giữ được thăng bằng nên cùng anh ta ngã lăn xuống đất.

May mà ngay trước khi ngã sấp xuống thì anh ta bỗng xoay người, biến mình thành tấm đệm thịt của tôi.

Thế là tôi nặng nề đè lên người anh.

Bên ngoài xe, vệ sĩ đang líu ríu nói gì đó với Lục Đình Yến, còn đưa điện thoại cho anh xem video. Có vẻ như là video những lần trước tôi “giang hồ cứu trợ”.

Tôi lén kéo cửa sổ xe xuống, nghe loáng thoáng được vệ sĩ nói:

“Thiếu gia, tình hình là thế này, tôi không có ý giấu diếm ngài.”

“Chủ yếu là tôi vẫn chưa điều tra được rõ, tại sao ngài và cô Trần lại có liên hệ gì từ trước.”

“Tại sao khi ngài đang mất tỉnh táo và trong trạng thái có khả năng phòng vệ mạnh nhất, ngài vẫn có thể tin tưởng cô ấy như vậy?”

“Tôi vốn định điều tra rõ rồi mới báo cáo với ngài.”

Sau đó, Lục Đình Yến kéo cửa xe, bước vào trong. Tôi lập tức giả vờ như không nghe lén, cúi đầu nghịch điện thoại.

Thực ra mấy tháng nay, tôi cũng đã suy nghĩ đến nát óc, mà không nhớ ra bất cứ sự liên hệ nào giữa tôi và Lục Đình Yến trong quá khứ.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com