Đối phương nói anh ta không phải là bạn của kẻ say rượu, mà là vệ sĩ của anh ấy. Sau đó, vệ sĩ lái xe đến, đỗ cách tôi năm mét, rồi nói:
“Cô tự tìm cách đưa thiếu gia lên xe đi.”
“Anh bị điên à? Đó là thiếu gia của anh, đâu phải của tôi. Tôi có lòng gọi điện, giờ anh lại được đà lấn tới à?”
Vệ sĩ dù thế nào cũng không chịu giúp, đứng từ xa quan sát mà không làm gì.
Tôi tức đến phát điên. Sau đó giống như đang kéo một con heo chết, tôi dồn hết tức giận lên kẻ say rượu kia.
Có lẽ vệ sĩ sợ tôi làm kẻ đang say tí bỉ kia bị thương nên cuối cùng cũng có vẻ muốn lại gần giúp đỡ.
Nhưng không ngờ, ngay giây tiếp theo, người đàn ông đang ngủ say như c.h.ế.t đó bỗng nhiên bật dậy. Nhanh như chớp, anh ta rút ra từ thắt lưng một con d.a.o Thụy Sĩ.
Anh ta lập tức che chắn cho tôi, rồi dùng d.a.o tấn công vệ sĩ một cách dữ dội. Động tác nhanh nhẹn, mạnh mẽ, đầy sát khí, nào giống người vừa nãy còn ngủ đến chẳng biết trời trăng mây gió gì.
Nếu vệ sĩ không chạy nhanh, tôi thật sự lo rằng đây sẽ trở thành hiện trường một vụ g.i.ế.c người.
Tôi nhìn mà mắt tròn mắt dẹt, đầu đầy dấu chấm hỏi:
“???”
Vệ sĩ lại đứng cách năm mét, cười gượng với tôi:
“Giờ cô đã hiểu tại sao tôi không dám lại gần rồi chứ!”
“Thiếu gia sau khi say rượu, không ai có thể đến gần, anh ấy cực kỳ hung hăng.”
Tôi theo phản xạ sờ lên cổ mình, giờ tôi cũng phải chạy thôi. Nhưng kẻ say kia lại cất con d.a.o vào thắt lưng, rồi tựa đầu lên vai tôi ngủ tiếp.
Tôi cạn lời: “…”
Vệ sĩ cũng bối rối:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Cô là người duy nhất tôi từng thấy có thể đến gần thiếu gia khi anh ấy say rượu đấy.”
Anh bị mù à, rõ ràng là anh ta đang tựa vào tôi!
Tôi muốn khóc mà không ra nước mắt:
“Giờ làm sao đây?”
Vệ sĩ nói:
“Chỉ còn cách phiền cô đưa thiếu gia lên xe, sau đó lái xe đưa anh ấy về nhà, cô biết lái xe không?”
“Tàm tạm.”
Tôi vẫn nửa tin nửa ngờ:
“Hai người có phải đang giỡn với tôi không? Sao chỉ mình tôi lại có thể đến gần anh ấy? Ba mẹ anh ta không được à?”
Vệ sĩ đáp:
“Ba mẹ của thiếu gia đã qua đời từ lâu, chỉ còn ông nội là người thân duy nhất, nhưng ông ấy cũng không thể đến gần thiếu gia khi anh ấy say.”
Thật sự là gặp quỷ rồi.
Tôi đành dùng hết sức bình sinh, lôi một người đàn ông cao 1m85 lên xe, rồi phải lái xe đưa anh ta về nhà.
Sau đó, vệ sĩ kết bạn WeChat với tôi, bảo lỡ sau này cần nhờ đến tôi.
“Biến đi, đừng có mơ!”
Vệ sĩ chuyển cho tôi năm nghìn tệ.
Tôi lập tức cười tươi:
“Dễ thôi, cứ gọi là tôi đến, đừng ngại gì hết, nhưng lần nào cũng phải giá này nhé.”