Lúc Anh Say, Tôi Là Người Duy Nhất Được Tiếp Cận

Chương 2



Chuyện này phải kể từ nửa năm trước.

Hôm đó tôi tan làm muộn, trên đường về nhà thì nhìn thấy một người đàn ông nằm ngủ bốn chân giơ ra trên đường, còn lấy xe đạp công cộng làm chăn.

Thật là buồn cười quá đi chứ?

Cô gái thích lướt sóng như tôi phải lấy điện thoại ra chụp ngay một bức ảnh mới được. Kết quả, khi tôi lại gần thì thấy, ôi trời má ơi, đẹp trai quá chừng!

Nhưng bộ dạng anh ta say mèm, mặt đầy mùi rượu. Miệng còn lẩm bẩm khát nước, muốn uống nước.

Tôi lấy bình nước của mình ra từ trong túi, rót cho anh ta một ly. Anh ta ngoan ngoãn uống liền ba ngụm.

Tôi định đánh thức anh:

“Này, đừng ngủ trên đường thế này chứ.”

“Điện thoại anh đâu? Tôi gọi bạn anh đến đón nhé?”

Anh ta không thèm để ý tới tôi, ngủ ngon lành ngay trên đường.

Không còn cách nào khác, tôi đành mò mẫm túi quần anh ta tìm điện thoại. y chu, đôi chân dài thẳng tắp thế kia, chắc đi làm người mẫu cũng được đấy.

Tìm được điện thoại, tôi mở khóa bằng nhận diện khuôn mặt, gọi ngay cho người đầu tiên trong danh bạ trên WeChat.

Cuộc gọi video, tôi hướng camera vào mặt anh ta để đối phương nhìn rõ.

“Này, chủ nhân của chiếc điện thoại này đang ngủ trên đường, nếu là bạn của anh ta thì nhanh đến đón đi.”

Người bên kia chưa kịp hỏi vị trí, bỗng dưng hoảng hốt cảnh báo:

“Ngay bây giờ, lập tức, đứng cách thiếu gia năm mét!”

Tôi nghĩ anh ta lo tôi có ý đồ xấu với anh đẹp trai này, liền cười lạnh:

“Yên tâm, tôi không có hứng thú với mấy kẻ say rượu.”

“Tôi sẽ gửi định vị cho anh, anh mau tới đây đi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Đối phương lại dùng giọng nghiêm trọng hơn cảnh báo:

“Đừng coi lời tôi như gió thoảng qua tai, trừ khi cô muốn chết!”

Thần kinh à, tôi tắt cuộc gọi video ngay lập tức. Sau đó, ngồi cạnh anh chàng đẹp trai để canh chừng.

Anh ta bỗng nhiên lao sang, ôm lấy đùi tôi làm gối mà ngủ ngon lành dưới ánh trăng.

Mười phút sau, đối phương đến, nhìn cảnh tượng này như thể gặp phải ma.

Tôi vội vàng cam đoan:

“Anh tự xem đi, tôi tuyệt đối không hề làm gì bạn anh cả.”

Vừa dứt lời, người đàn ông kia lại đổi tư thế. Không chỉ gối đầu lên đùi tôi, mà còn vòng tay ôm eo tôi, biến tôi thành gối ôm. Tôi dùng hết sức gỡ ra cũng không được.

Tôi kéo tai anh ta mà nói:

“Này, đừng ngủ nữa, bạn anh đến rồi, mau buông tôi ra để về nhà với bạn anh.”

Anh ta vẫn ngủ say như chết, không thèm nghe.

Tôi đành cầu cứu bạn anh:

“Anh mau lại đây giúp tôi, tôi không gỡ tay anh ta ra được.”

Đối phương lại đứng cách đó năm mét, không hề bước tới.

Tôi tức điên:

“Sao anh đứng yên không động đậy?”

Anh ta nói:

“Tôi không muốn chết.”

Tôi: “……”

Ý là gì đây?


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com