Những người bạn ngồi xung quanh anh chàng đều không tin nổi mà dựng thẳng tai lên.
“Thật hả? Anh Lục sau khi say rượu chẳng phải là người hay thú cũng không thể lại gần sao? Sao có thể có người ngoại lệ được chứ?”
“Tôi nhớ năm đó, anh Lục uống quá chén, tôi định dìu anh về phòng nhưng bị anh ấy bẻ gãy tay ngay tức khắc.”
“Tôi cũng vậy, ai cũng bảo anh Lục say rượu là như Diêm Vương đầu thai, ai đến gần cũng phải chết. Nhưng lúc đó tôi còn trẻ, không tin vào chuyện ấy, nhất quyết chuốc say anh Lục để xem có thể lại gần không, kết quả là gãy xương toàn thân, phải nằm viện suốt hai tháng.”
“Bác sĩ nói rằng anh Lục có khả năng tự vệ quá mạnh, sau khi say rượu anh không tin ai cả, ai đến gần đều bị anh ấy tấn công theo phản xạ. Cô gái này có gì đặc biệt mà lại trở thành người đầu tiên được anh Lục tin tưởng sau khi say?”
“Tôi không tin, trừ khi cô ấy biểu diễn cho chúng tôi xem.”
Tôi nhướng mày, rút điện thoại ra với mã QR:
“Được thôi, chuyển khoản cho tôi năm trăm, tôi sẽ biểu diễn cho các anh xem.”
Thật sự có người lấy điện thoại ra, chuyển cho tôi năm trăm nhân dân tệ.
“Đinh” – một tiếng, là âm thanh báo tiền đã vào tài khoản.
Tôi chỉ về phía quầy thu ngân:
“Để tôi đi trả tiền trước, đợi các anh chuốc say anh ấy xong rồi hãy tìm tôi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Mọi người trong chỗ ngồi đều hò hét.
Chỉ có Lục Đình Yến là nheo mắt lại, nhìn tôi đầy nguy hiểm.
Tôi đâu có sợ, dáng vẻ khi anh ta say rượu, tôi chưa từng thấy qua chắc?
Mấy bức ảnh anh ta ôm bồn cầu ngủ, trong điện thoại tôi còn lưu không ít.
Hừ, đừng nhìn vẻ ngoài bây giờ của anh ta, lịch lãm ngồi trong phòng VIP, nho nhã lễ độ, ra dáng quý ông. Nhưng trước mặt tôi, anh ta đã chẳng còn chút hình tượng nào nữa rồi.
Sau khi thanh toán xong, tôi và đồng nghiệp chia tay mỗi người một ngả.
Họ về nhà, còn tôi quay lại chỗ ngồi.
Dù sao cũng đã nhận năm trăm tệ, phải biểu diễn chút tài năng đặc biệt cho mọi người xem chứ.
Bạn bè của Lục Đình Yến quả thật đang cố hết sức chuốc rượu cho anh ta. Nhưng Lục Đình Yến không chịu uống.
Anh ta nắm chặt cổ tay tôi, kéo tôi ra ngoài ngay lập tức. Sau đó mạnh tay nhét tôi vào chiếc Maybach sang trọng của anh ta.
“Rầm” – tiếng đóng cửa xe vang lên nặng nề. Như thể một lon Coca bị lắc mạnh cuối cùng cũng bật nắp.
Tôi chạm tay vào mũi:
“Đâu phải tôi muốn anh say rượu chỉ tin tưởng mình tôi, tôi cũng thấy phiền lắm chứ?”