Lúc Anh Say, Tôi Là Người Duy Nhất Được Tiếp Cận
Em họ Lục òa khóc thảm thiết:
“Chị Cổ Minh bị anh họ đưa đi làm giáo viên tình nguyện ở châu Phi, mười năm không được về.”
“Hu hu hu, tôi không muốn đi.”
“Trần Niệm Niệm, xin cô tha thứ cho tôi, tôi sẵn sàng làm chó của cô trong mười năm, được không? Xin cô đấy.”
“Vậy thì kêu lên nghe thử xem.”
“Gâu, gâu gâu.”
Tôi: “…”
Cô ta thật sự là biết cúi mình vì đại nghĩa đấy!
Thôi được, dù gì tôi với cô ta cũng chẳng có thù oán sâu đậm gì, mỗi lần bị cô ta bắt nạt tôi đều trả đũa ngay lập tức.
“Được rồi, nhớ là phải làm chó của tôi mười năm, nghe theo lời tôi sai bảo.”
Em họ Lục ngẩng đầu nhìn tôi, dùng ánh mắt như nhìn thấy cứu tinh mà nhìn tôi đắm đuối.
Thực ra tôi đến giờ vẫn không biết tên đầy đủ của cô ta. Thôi kệ đi, tôi cũng lười hỏi, từ giờ cô ta là chó của tôi.
Sau khi cô ta rời đi với ánh mắt đầy biết ơn, Lục Đình Yến nhìn tôi, cười đầy ẩn ý:
“Mười năm ư?”
“Sao hả, anh đau lòng vì em gái mình à?”
Lục Đình Yến nắm ngay điểm mấu chốt:
“Tôi và cô ấy là cùng dòng họ, cô ấy là chó của em, vậy tôi chẳng phải cũng là chó của em sao?”
Hả? Xin lỗi, tôi vô tình mắng cả anh luôn rồi.
Lục Đình Yến nhân đà tiến tới:
“Em đồng ý cho tôi làm chó của em rồi phải không? Mười năm tôi thấy ngắn quá, sao không là cả đời?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tên này, đúng là cao thủ thả thính! Mà kỳ lạ là tôi lại thích nghe những câu như thế nữa chứ!
Nhưng con gái phải giữ gìn phẩm giá, đâu thể để lộ ra trước mặt anh ấy được?
Tôi giữ mặt nghiêm túc:
“Hehe, tôi không dám đâu, thiếu gia.”
Bỗng dưng Lục Đình Yến nghiêm túc nói:
“Không làm người hầu nữa, làm nữ hoàng của tôi.”
“Tôi chưa từng yêu ai, nhưng muốn bắt đầu học cách theo đuổi em từ bây giờ, còn kịp không?”
Ánh mắt anh quá nóng bỏng, cũng quá thuần khiết, khiến tôi không thể nói đùa được nữa.
Nghĩ kỹ lại một chút xem, anh ấy say rượu mà chỉ tin tưởng để tôi lại gần, sự tin tưởng đó quả thật rất cuốn hút.
Tôi ho nhẹ hai tiếng, tim đập nhanh, có chút lo lắng:
“À, ừm, cũng không phải không được.”
“Tôi sẽ miễn cưỡng cho anh một cơ hội.”
“Nhưng anh phải hứa với tôi, sau này uống ít thôi, không được say nữa, nếu say thì tôi sẽ bắt anh quỳ lên ván giặt đồ.”
Lục Đình Yến ôm chặt tôi vào lòng, cười:
“Được.”
Một ngày nọ, bạn của Lục Đình Yến gọi điện cho tôi.
“Sao chị dâu chưa đến? Nhanh lên, ở quán bar Tinh Quang, Lục ca lại say rồi.”
Cái gì? Lời hứa của người đàn ông này coi như gió thoảng sao?
Tôi lái chiếc Maserati mà Lục Đình Yến mua cho tôi, phóng đi như bay.
Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com