Lục Đình Yến kéo tôi vào lòng, đặt tôi ngồi lên đùi anh. Mặt tôi đỏ bừng bừng lên, cố đẩy anh ra nhưng không thể.
“Làm gì đấy? Làm gì đấy? Không được giở trò lưu manh!”
Lục Đình Yến không thèm nghe, cứ ôm chặt tôi trong lòng, nhìn chằm chằm vào môi tôi và hỏi:
“Có phải em đã lén hôn tôi khi tôi say không?”
“Anh nói bậy, rõ ràng là anh cưỡng hôn tôi!”
“Hương vị thế nào?”
“Tạm được… À không, chẳng ra gì cả!”
Tôi nhất quyết không thừa nhận rằng mấy tháng qua tôi thường xuyên nhớ lại nụ hôn đó trong lòng.
Lục Đình Yến nắm cằm tôi:
“Để tôi cho em nếm thử hương vị còn tuyệt hơn lần đó nữa, nhé?”
“Đừng mà… ưm!”
Tên khốn này, lại nữa!
Cứu tôi với, tôi không chịu nổi, sắp đầu hàng rồi.
Tôi vẫn nhớ cái đêm rời khỏi Hải Thành, tôi đi trong tư thế rất phong độ. Nhưng sau khi đi rồi mới nhận ra, mỗi ngày đều không yên lòng.
Tôi chỉ còn biết tìm đến thảo nguyên, mang theo số tiền gần một triệu kiếm được từ Lục Đình Yến để đi du lịch khắp nơi. Ngắm núi, ngắm sông, ngắm thảo nguyên, hít thở gió biển.
Rõ ràng là chưa từng yêu đương, nhưng trong lòng lại giống như vừa thất tình, chẳng dễ chịu chút nào.
Sau đó nghe mẹ tôi nói rằng Lục Đình Yến đến nhà tìm tôi, trong lòng tôi lại có chút niềm vui. Nhưng tôi hiểu rằng, cuối cùng Lục Đình Yến cũng sẽ cưới bạch nguyệt quang của mình thôi.
Vậy nên, thứ không nên mong đợi thì không được mong đợi bậy bạ.
Cho đến khi tôi thấy hot search đưa tin, Lục Đình Yến từ chối kết hôn với Cổ Minh, còn lật đổ cả ông nội mình.
Khi đó lòng tôi ngứa ngáy không chịu nổi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tôi hèn mọn gọi điện cho vệ sĩ, muốn biết chuyện giữa Lục Đình Yến và Cổ Minh có còn tiếp diễn hay không.
Một nước cờ sai mà thua cả ván, trái tim cũng bị đánh mất.
Giờ tôi phải làm sao đây?
“Khụ khụ!”
Vệ sĩ bước vào, giải thoát tôi khỏi tình cảnh khó xử.
“Thiếu gia, xin lỗi đã làm phiền, cô Diên Diên đã được đưa đến.”
Tôi thấy em họ Lục không tình nguyện bước vào, liền đẩy Lục Đình Yến ra. Nhưng anh vẫn ôm chặt lấy tôi, không buông, giọng nói trầm ấm, đầy tự tin:
“Sợ gì chứ, đâu phải là không thể để người khác thấy.”
“Tôi không mặt dày như anh, được chưa? Anh gọi cô ta đến làm gì? Để cười nhạo tôi à?”
Nhưng em họ Lục lần này không phát điên như trước.
Cô ta đi tới, mắt đỏ hoe, chủ động xin lỗi tôi:
“Trần Niệm Niệm, xin lỗi, trước đây tôi không nên mắng cô, tất cả đều là lỗi của tôi, cô có thể tha thứ cho tôi được không?”
Thật là hiếm thấy, mặt trời mọc từ phía Tây à?
Tôi quay sang hỏi Lục Đình Yến:
“Không tha thứ được không?”
Em họ Lục run rẩy sợ hãi, nước mắt rơi lã chã, trông thật tội nghiệp.
Tiếc là tôi không phải loại người dễ mềm lòng, chỉ cần mấy giọt nước mắt là có thể xin tôi tha thứ được.