Lúc Anh Say, Tôi Là Người Duy Nhất Được Tiếp Cận

Chương 17



Lúc phi xe đến nơi, tôi ngước lên nhìn bảng hiệu đang nhấp nháy kia , tôi nhận ra đây chính là quán bar nơi tôi từng phải “giang hồ cứu trợ” Lục Đình Yến lần đầu.

Thế giới này quả thật là một vòng tròn lớn.

Trước đây anh ấy kiên quyết không bao giờ uống say ở quán bar, không để bạn bè có cơ hội cười nhạo, giờ thì lại bù đắp sao?

Tôi xắn tay áo, sẵn sàng ra tay. Nhưng chưa kịp bước đến cửa, tôi đã thấy vài người đứng sẵn đó đón tôi.

Ba người đứng thành hàng, đồng thanh hét:

“Chị dâu đến rồi!”

“Chị dâu oai phong quá!”

“Chị dâu, mời vào trong!”

Tôi dừng lại, nghi ngờ nhìn họ:

“Mấy người làm cái gì thế? Làm lố vậy, tôi nghi ngờ các người đang muốn hại tôi.”

“Đâu dám chứ? Chị là người mà Lục ca yêu nhất.”

“Chị không biết đâu, lúc chị bỏ đi không một lời, Lục ca đã phát điên thế nào.”

“CP của chúng tôi vừa mới được đẩy thuyền thì đã đổ, tim chúng tôi cũng vỡ vụn theo.”

Tôi gãi mũi, vẫn chưa yên tâm. LCứ cảm thấy phía trước có một cái bẫy.

Nhưng đám anh em của Lục Đình Yến quả thực đều là fan CP của chúng tôi. Chắc không dám hại tôi đâu.

Tôi hăm hở bước vào quán bar thì hát hiện, quán bar vốn náo nhiệt thường ngày hôm nay lại không có nhiều người.

Lục Đình Yến ngồi ở vị trí biểu diễn của quán. Tay cầm cây đàn guitar, vừa đàn vừa hát. Nhìn chỗ nào giống người say rượu chứ?

Tim tôi bỗng đập nhanh hơn. Chẳng lẽ… anh định cầu hôn tôi sao?

Trời ơi, tôi quên trang điểm rồi! Cả tóc cũng chưa gội!

Tôi định quay người bỏ chạy, nhưng lại nghe Lục Đình Yến cất giọng hát:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Oh~baby.”

“Cảm ơn em như một tia sáng, tỏa sáng cả thế giới của anh.”

“Giữa biển người mênh mông, chỉ có em là người anh không thể quên.”

“Trên con đường say rượu, em là cuộc gặp gỡ đẹp nhất của anh.”

Lục Đình Yến hát ca khúc tình yêu anh tự sáng tác, ánh mắt xuyên qua đám đông, dừng lại trên người tôi.

Xung quanh mọi người bắt đầu cổ vũ, hối thúc tôi lên sân khấu. Mặt tôi đỏ bừng, tai cũng nóng lên, ngượng ngùng vô cùng.

Lục Đình Yến đặt đàn guitar xuống, cầm lấy micro, vừa hát vừa bước về phía tôi.

Anh quỳ một gối xuống, ánh mắt ngước lên nhìn tôi đầy thành kính.

Anh hát câu cuối cùng:

“Oh~baby.”

“Cô gái duy nhất anh tin tưởng, em có bằng lòng lấy anh không?”

Anh lấy ra một chiếc nhẫn cầu hôn đẹp lung linh từ túi áo.

Bạn bè xung quanh đều đập tay theo nhịp:

Ư “Lấy anh ấy đi! Lấy anh ấy đi!”

Dù hơi sến và có chút ngượng ngùng nhưng tôi vẫn không kìm được mà bật khóc.

Tôi đưa tay ra cho anh.

Nhìn anh đeo chiếc nhẫn lộng lẫy vào ngón áp út của tôi. Sau đó, anh đứng dậy, đỡ đầu tôi, trao cho tôi một nụ hôn dài.

Trong phút chốc, tôi như nhìn thấy ký ức được cất giấu ở nơi sâu thẳm trong lòng. Một chàng trai khắp người đầy m.á.u nằm trong lòng tôi, hỏi tên tôi là gì.

Tôi đáp: “Tôi tên là Niệm Niệm, chữ ‘niệm’ trong câu ‘không thể nào quên’.”

Chàng trai nói: “Tôi sẽ nhớ, tôi sẽ không bao giờ quên em.”

Hoàn Thành.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com